Chiến Thần Thánh Y

Chương 230




Trần Bá Phước gật đầu, chợt cười khẩy nói: "Một đám chẳng ra gì, đứng đầu thì sao, cũng không lên được mặt bàn. Được tên Hồ Tam kia cũng không tệ lắm, tiếc là gã chết rồi."  

Mấy năm qua Trần Bá Phước đều có đến thành cổ Bắc Ninh tham gia giải thi đấu so quyền, dưới tay cũng không thiếu người là dân địa phương của thành cổ Bắc Ninh, đương nhiên cũng đã từng nghe đến cái tên Hồ Tam, đại ca của một đám côn đồ cắc ké.  

Advertisement

"Đại ca nói rất đúng." Tên đàn em kia gật đầu, thuận tiện nịnh nọt một chút.  

Tên đàn em kia bỗng nhiên nhìn về phía Đường Tuấn đang ngồi bên cạnh Trần Bá Phước, trên mặt lộ ra vẻ do dự.  

"Còn có chyện gì?" Trần Bá Phước cau mày hỏi: "Cậu em Đường đây không phải là người ngoài, cậu cứ việc nói."  

Tên đàn em kia nói: "Tôi nghe được một ít tin tức, nói tên Hồ Tam này là do cậu Đường đây giết chết. Những tên lưu manh bản địa cũng đã biết rồi, còn thề rằng sau khi tìm ra người đứng đầu sẽ dẫn người đến tìm cậu Đường để trả thù."  

"Hả?" Trần Bá Phước đột nhiên nhăn mày lại.  

Ông ta vung tay cho tên đàn em kia rời đi trước, bên trong căn phòng phút chốc chỉ còn lại Đường Tuấn và Trần Bá Phước, kể cả Thẩm Ngọc Nhu đang nghỉ ngơi ở cách vách.  

"Cậu em Đường, chuyện bọn họ nói là thật sao?" Trần Bá Phước hỏi.  

Đường Tuấn gật đầu, trong mắt lóe qua ý lạnh, nói: "Không sai, bọn họ xúc phạm tôi, tôi giết bọn họ!"  

"Ai nha, cậu em Đường, cậu xúc động quá rồi." Trên mặt Trần Bá Phước hiện lên vẻ kinh hoảng, nói: "Những người khác cậu muốn giết thì giết, dù sao nơi này cũng thuộc khu vực không người quản lí, nhưng tên Hồ Tam này thì không thể giết đâu."  

"Vì sao?" Đường Tuấn hỏi.  

Trần Bá Phước giải thích: "Hồ Tam này mặc dù là người địa phương, nhưng bản thân gã lại có vận số không tệ. Từng được một vị đại cao thủ nội công vừa ý, chỉ điểm vài chiêu. Sau đó tôi nghe nói vị đại cao thủ nội công kia đã đột phá trở thành cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí. Nếu như chuyện này là thật, vậy cậu em Đường đây chẳng phải đã giết chết đệ tử của một vị cao thủ tông sư đó. Chuyện này còn khủng bố hơn so với việc đắc tội với Đinh Mạnh Phúc. Hơn nữa, vị tông sư kia tình tình điên điên khùng khùng, vui buồn vô cớ, được người gọi là kẻ điên! Loại người này làm việc càng không có kiêng dè, cậu em Đường, cậu thật là đã gây ra chuyện lớn rồi."  

Lúc này Trần Bá Phước thật sự hối hận, hối hận không nên dẫn theo Đường Tuấn đến đây. Trong vòng chưa tới hai ngày mà đã xúc phạm đến hai vị cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí. Chuyện mà người bình thường cả đời cũng không gặp được đều đã để cho Đường Tuấn gặp phải.  

Mặt Đường Tuấn nhẹ như mây gió, nói: "Vậy thì sao? Ông ta tới thì tới, tôi đánh là được!"  

Trong lòng Trần Bá Phước tức giận không thôi! Cậu thật cho rằng mình là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí đó à, người ta gọi cậu một tiếng Đường tông sư đó chỉ là lời giễu cợt!  

"Thôi, mình cũng đã nói rõ ràng đến thế rồi, nếu cậu ta không nghe khuyên bảo, vậy thì sống hay chết cũng không có liên quan gì tới mình nữa." Trần Bá Phước nói thầm trong lòng.  

Đường Tuấn đứng trên ban công lầu hai, nhìn bọn côn đồ không ngừng đánh nhau ở lối đi bộ, trong lòng không có đau khổ cũng không có không vui. Như Trần Bá Phước đã nói, đám côn đồ này cũng chỉ như vậy, không gây ra được sóng to gió lớn gì. Đối thủ của anh là Đinh Mạnh Phúc vừa đột phá đến cảnh giới Chân Khí và cao thủ tông sư sau lưng Hồ Tam.  

"Tông sư điên!" Trong lòng Đường Tuấn bỗng lóe lên một chút ý muốn giết người: "Trương Tuyền, ông tính kế rất hay. Có điều cho đến cuối cùng ông vẫn tính sót một chuyện. Chính là tôi đã sớm trở thành một vị tông sư, há có phải là một quả hồng mềm mặc người nhào nặn!"  

Trương Tuyền nằm ở trên giường, hai tay quấn quanh từng vòng băng gạc, dáng vẻ vô cùng chật vật. Ông ta đang nghe đàn em báo cáo.  

"Rất tốt!" Trương Tuyền bày ra vẻ hả hê điên cuồng, nói: "Lần này xem thử họ Đường kia làm sao rời khỏi thành cổ Bắc Ninh! Vốn còn muốn chậm rãi chơi cho chết, nhưng cậu một mực gây chuyện với Đinh Mạnh Phúc vừa thăng cấp thành tông sư, vậy cũng chỉ có thể trách cậu tự tìm đường chết thôi."