*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn nói: "Chỉ sợ bọn họ không chịu nghe ta chỉ điểm."
Ông Qua nói: "Nếu bọn chúng dám nói một chữ không, không cần cậu ra tay, tôi sẽ đích thân dạy dỗ bọn họ."
Đám người vừa nói vừa cười, trông rất vui vẻ.
“Ái Vi, cậu Dược mới đến thành Hồng Dương, con dẫn cậu ấy đi dạo một vòng đi.” Trò chuyện một lúc, Sử thành chủ đột nhiên nói với Sử Ái Vi.
Sử Ái Vi khẽ liếc nhìn Đường Tuấn, rồi ừm một tiếng.
Đường Tuấn cũng không tiện từ chối, anh cũng đang định tìm hiểu nơi này một chút. Trước đây ở cùng với mấy người Vệ Võ, Lữ Tri Huệ, thực chất anh vẫn chưa hiểu được bao nhiêu.
Sau khi Đường Tuấn và Sử Ái Vi rời đi, ngọc bài truyền tin của ông Qua đột nhiên sáng lên.
"Thưa thầy, con đưa Lữ sư muội, Trác sư đệ trở về an toàn rồi, bây giờ đang ở trong phường, thầy đang ở đâu?" Một giọng nói vang lên từ ngọc bài, đó là Vệ Võ.
Ông Qua nói: "Con làm rất tốt. Đúng rồi, tôi nay trong phủ thành chủ có tiệc, con đưa Tri Huệ qua đây đi, thầy đưa các con làm quen một vị tiền bối cao nhân. Nếu con có thể được cậu ấy hướng dẫn, thì phải tận dụng cả đời."
Vệ Võ không khỏi hỏi: "Tiền bối cao nhân, lẽ nào là bác sĩ số một Quý Đồng của phủ thành?"
Ông Qua nói: "Không phải Quý Đồng, nhưng thầy cảm thấy y thuật của thầy Quý Đồng còn kém hơn người này một chút. Đến lúc đó con qua đây thì sẽ biết, thầy sẽ giới thiệu cho con."
Giọng điệu Vệ Võ trở nên có chút hưng phấn nói: "Vâng thưa thầy."
Có thể được một bác sĩ còn giỏi hơn cả thầy Quý Đồng hướng dẫn, cơ hội như thế này người khác có cầu cũng không cầu được. Trong đầu anh ta bất giác hiện lên dáng vẻ của Đường Hiểu, âm thần nói: "Hừ, bây giờ y thuật của cậu có giỏi hơn tôi thì làm sao, có một người thầy giỏi mới là quan trọng nhất. Thầy đã ra mặt, tôi được cao nhân hướng dẫn, cậu được sao?"
Nghĩ đến đây, Vệ Võ thầm tự đắc.
Tại thành Hồng Dương.
Sử Ái Vi dẫn theo Đường Tuấn, vừa đi dạo vừa trò chuyện.
"Trước đây chưa từng nghe qua danh tiếng của anh, lần này anh xuất hiện là định tham gia thịnh hội hai năm sau sao?" Sử Ái Vi hỏi.
Đường Tuấn gật đầu nói: "Cũng đang có suy nghĩ đó."
Sử Ái Vi cười và nói: "Thế anh Dược đã từng đăng ký chưa?"
Đường Tuấn nói: "Chưa."
Sử Ái Vi mỉm cười nói: "Thế anh làm sao đăng ký ở thành Hồng Dương?"
Nếu Đường Tuấn trổ tài giành được thứ hạng ở trong thịnh hội đó, thế thì thành Hồng Dương cũng được thơm lây, địa vậy của Sử gia càng được nâng cao.
Sử Ái Vi nói: "Thành Hồng Dương của chúng tôi thuộc phủ thành Bạch Phong, có ba ngươi tham gia thi. Vốn dĩ danh sách ba người đã quyết định rồi, nhưng nếu anh Dược đồng ý, tôi có thể làm chủ, nhường một chỗ trong đó ra."
Đường Tuấn suy tính trong lòng. Anh cũng hiểu một số quy tắc trong thịnh hội lần này. Trước hết, các thí sinh tham gia phải đăng ký ở các thành phố lớn, có được tư cách sơ tuyển. Những người này phải thống nhất tham gia cuộc thi sơ khảo do ngũ đại tinh vực tổ chức, qua quá trình đào thải sàng lọc một phần, chỉ có hai ngàn người mới được tham gia thịnh hội do ngũ đại tinh vực tổ chức. Mỗi tinh vực có hai ngàn người, công lại tất cả là mười ngàn người, cho nên thịnh hội này mới được gọi là thịnh hội Vạn Tiên.