*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái trẻ mỉm cười nói: "Rất tự tin, nhưng chỉ có tự tin không cũng vô ích, nếu anh không có bản lĩnh thật sự, thì tôi sẽ không khách khí đâu."
"Đi thôi, tôi anh đi gặp cha tôi."
Nói xong cô gái dẫn đường bước vào trong biệt thự.
Mấy hộ vệ cũng lập tức phản ứng lại, nhường đường cho Đường Tuấn.
Đường Tuấn bước theo cô gái vào trong phủ.
“Tôi là Sử Ái Vi, cha ta là thành chủ thành Hồng Dương.” Cô gái trẻ tự giới thiệu.
Đường Tuấn chỉ nói ngắn gọn: "Dược Đường."
Sử Ái Vi liếc nhìn Đường Tuấn nói: "Tâm thái của anh rất tốt, nhưng mà đợi lát nữa đừng có luống cuống."
Đường Tuấn mỉm cười đáp lại.
Lông mày của Sử Ái Vi bất giác nhảy dựng lên. Cô ta không nghĩ y thuật của Đường Tuấn thật sự giỏi hơn ông Qua, cho nên đã đồng ý cho Đường Tuấn vào trong, là vì trong quá trình khám bệnh ông Qua dường như đã gặp phải chút rắc rối, cần một trợ thủ.
“Đợi lát nữa bảo ông Qua thử anh ta một chút, nếu phù hợp thì có thể giữ lại, nếu không phù hợp thì trực tiếp đuổi ra khỏi phủ.” Sử Ái Vi trong lòng đã có quyết định.
Sử Ái Vi dẫn Đương Tuấn đi, chẳng mấy chốc đến một căn phòng.
“Cha, ông Qua, con đã đưa một bác sĩ đến đây.” Sử Ái Vi đứng bên ngoài kêu lên.
Trong phòng.
Hai người đàn ông trung niên đang chơi cờ. Một người trong số họ mặc một chiếc áo choàng rộng, mỗi bước di chuyển của ông ta đều bộc lộ một luồng khí tức mạnh mẽ. Ngoài ra còn có một luồng khí chất xuất trần, cho người ta một loại cảm giác siêu phàm, thoát tục.
Nghe được câu này, người đàn ông trung niên mạnh mẽ cười nói: "Con nhóc này đúng là quậy phá. Chắc là hôm qua nghe thầy nói cần một trợ thủ, cho nên mới tùy tiện kéo một người tới đây."
Người đàn ông trung niên đối diện chính là Qua Thiên Hòa, phường chủ của Thiên Nguyên Phường. Còn người vừa lên tiếng không phải ai khác, mà chính là thành chủ thành Hồng Dương.
Ông Qua khẽ mỉm cười nói: "Vốn dĩ tôi muốn đợi Vệ Võ trở về, kêu cậu ấy làm trợ lý cho tôi. Nhưng mà cô đã tìm được người, nghĩ chắc người này cũng có chỗ đặc biệt, hay để tôi gặp thủ đi, nếu thích hợp thì giữ cậu ta lại cũng không chừng."
Thành chủ Sử cười nói: "Ngài có lòng tốt như vậy khiến tôi rất bái phục. Tôi cũng từng nghe danh tiếng của Vệ Võ, là hạt giống hiếm có, lại còn được chính tay ngài hướng dẫn, đâu phải người bình thường có thể bì được."
Ông Qua mỉm cười nhàn nhạt, nhưng vẫn toát lên vẻ thách thức.
“Lát nữa có giữ lại cậu ta không, toàn bộ đều do ngài quyết định.”