Đứng dậy, đi vào phòng.
Thẩm Ngọc Nhu ưm một tiếng, vừa lúc tỉnh dậy.
"A." Cô ấy vừa mở mắt ra, từng hình ảnh tối hôm qua lập tức hiện lên ngay trước mắt, làm cô ấy sợ đến trực tiếp kêu lên.
Advertisement
"Ngọc Nhu, không sao rồi." Đường Tuấn ngồi ở bên giường, giữ chặt lấy Thẩm Ngọc Nhu, một sợi chân khí chạy qua, cô gái lập tức bình tĩnh lại.
"Anh Đường Tuấn, đám người tối hôm qua?" Thẩm Ngọc Nhu lấy lại tinh thần, nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng, hơi thả lỏng một chút, hỏi.
Đường Tuấn nói: "Bọn họ đã bị anh Đường Tuấn đánh cho chạy, yên tâm, bọn họ sẽ không bao giờ có thể bắt nạt cô nữa."
Thẩm Ngọc Nhu ngẩn người trong chốc lát, sau đó gật gật đầu, tuy rằng không biết với cơ thể gầy yếu của Đường Tuấn làm thế nào đánh cho đám người xấu hung ác kia phải bỏ chạy, nhưng Đường Tuấn mang đến cho cô ấy một loại cảm giác an toàn trước nay chưa hề có, lựa chọn tin tưởng vô điều kiện.
Tiến hành châm cứu cho Thẩm Ngọc Nhu thêm một lần, hai người mới đi xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm.
Đường Tuấn vẫn không gặp Trương Tuyền và Trần Bá Phước, có điều cũng chẳng chú ý đến việc này. Chỉ cần bọn họ không đến tìm mình gây chuyện phiền phức thì sống chết mặc bây.
Khách sạn Phúc Lai tuy rằng không thể so sánh được với những khách sạn cấp sao, nhưng điểm tâm được làm hết sức tinh xảo, ngon miệng, ngay cả Thẩm Ngọc Nhu cũng ăn nhiều hơn không ít, bụng nhỏ ăn đến phình lên, trên mặt tràn đầy ý cười, dường như đã quên đi chuyện không vui tối qua.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có người từ bên ngoài đi vào trong khách sạn Phúc Lai. Ông ta hô với những người đang ngồi ăn bên trong phòng ăn: "Đại ca Trần gọi mọi người qua, đừng ăn nữa, nhanh lên."
Khách sạn Phúc Lai đã được Trần Bá Phước bao trọn, có thể ngồi ở chỗ này ăn cơm đương nhiên đều à đàn em trung thành của Trần Bá Phước. Khi nghe thấy câu này đã lập tức buông đồ ăn trên tay xuống, muốn đi ra ngoài theo người kia.
"Anh Vương, xảy ra chuyện gì?" Có người hỏi người vừa đến.
Người kia là vệ sĩ bên người Trần Bá Phước, thấp giọng nói: "Xung đột với Tần gia ở thành phố Hạ Long, Tần Nhu dẫn theo cao thủ đến đây, đang muốn khiêu chiến với sư phụ Trương. Đại ca Trần đã cho người đi mời sư phụ Trương rồi."
Nói xong, một đám người đi ra ngoài.
Đường Tuấn nghe nói như thế, đôi mắt hơi heo lại, hệt như một con hồ ly đa mưu túc trí.
"Ngọc Nhu, ăn nó chưa? Chúng ta cũng đi ra ngoài cho tiêu cơm đi." Đường Tuấn cười nói.
Thẩm Ngọc Nhu vui vẻ đáp lại.
Lúc này, ở một chỗ trên quảng trường bên ngoài thành cổ Bắc Ninh, đây là nơi mà bọn nhỏ trong thành hay đến chơi, có không ít tạ đá và dụng cụ rèn luyện. Chỉ là bầu không khí lúc này lại có chút nghiêm nghị, người ở hai phe đang giằng co. Mà ở xung quanh quảng trường lại là đội ngũ của các ông lớn bên trong thành, thậm chí còn có Âu Dương Hồng Phượng đã từng gặp mặt Đường Tuấn một lần.
"Tần Nhu, giải thi đấu so quyền ngày mai mới bắt đầu, lẽ nào cô muốn phá hư quy định sao?" Trần Bá Phước lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Nhu trước mặt, ánh mắt tối lại.
Tần Nhu chậm rãi xoay người, nói: "Ha ha, quy định là do người đặt, lần này mặc dù là do đại ca Trần ông làm chủ, nhưng thế thì sao. Cũng không có quy định không thể đánh một trận giao lưu trước khi giải thi đấu so quyền bắt đầu đúng không? Nghe nói ông mời Trương Tuyền đến, sao lại không thấy người, đừng nói là sợ đến nhũn chân, không dám ra luôn nha"
Vẻ mặt Trần Bá Phước càng khó coi, hỏi người ở bên cạnh: "Sư phụ Trương Tuyền đâu, sao mà còn chưa đến đây?"
Người kia trả lời: "Đã cho người qua mời, có điều hình như sư phụ Trương Tuyền đã ra ngoài bận việc, có lẽ sẽ đến chậm một chút."