"Nếu cậu ta thật sự bỏ trốn, sau này cậu ta sẽ trở thành trò cười cho cả Việt Nam rồi."
Tin tức thứ hai truyền đến, Lục Minh Châu đã về đến Lục gia ở Giang Nam. Ngay hôm đó có người đến Lục gia thăm hỏi, muốn chứng thực những tin tức này là thật hay giả.
"Lục thần tiên, ông cũng ở Côn Luân, chắc là biết Đường Tuấn trở ra như thế nào mà nhỉ? Có phải cậu ta đã bỏ trốn không." Có người đưa phóng viên truyền thông tới, tiến hành quay trực tiếp, muốn hủy hoại thanh danh của Đường Tuấn.
Lục Minh Châu dường như già thêm mười mấy tuổi, ông ta đối diện với ống kính, nói: "Cậu Đường chính là thiên nhân, sao lại sợ Côn Luân. Cậu ấy đã đánh phá Côn Luân một trận rồi trở ra đấy."
“Lục thần tiên, ông đang nói cái gì vậy.” Lục Minh Châu vừa nói xong, các phóng viên đều sửng sốt. Những người đứng sau bọn họ muốn nhắm vào Đường Tuấn cho nên mới tiến hành cuộc phỏng vấn trực tiếp này. Bọn họ biết Lục Minh Châu có ác ý với Đường Tuấn, cho dù những thông tin kia là giả, nhưng nghĩ Lục Minh Châu cũng sẽ nói mấy lời tàn độc về Đường Tuấn cũng coi như là đang đả kích cậu ta. Nhưng kết quả bây giờ dường như đã vượt qua mọi dự tính của bọn họ.
Lục Minh Châu nhìn phóng viên nói: "Cậu cũng là người Việt Nam, nên biết trước đại nghĩa dân tộc, thì sự vinh nhục được mất của cá nhân chỉ là chuyện nhỏ. Lục gia ta rất vinh hạnh khi cậu Đường là người Việt Nam!"
Buổi phỏng vấn Lục Minh Châu kết thúc với tốc độ không ngờ, những phóng viên này vốn có ác ý với Đường Tuấn mới đến đây, đâu ai ngờ Lục Minh Châu lại nói tốt cho Đường Tuấn suốt cả buổi, thậm chí còn có ý ngưỡng mộ. Nếu tiếp tục phỏng vấn nữa, sợ là ông chủ phía sau mấy ký giả này sẽ phát điên mất.
Phỏng vấn kết thục, người cầm quyền của mười tám thế gia tu hành phía Nam đồng loạt đến Lục phủ, muốn một lời giải thích về chuyện này. Nên biết bởi vì quan hệ của Lục Minh Châu, thái độ của mười tám thế gia đối với Đường Tuấn trước đây không được thân thiện cho lắm, nhưng bây giờ Lục gia lại có xu hướng phản bội, khiến mười tám thế gia không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Ông Lục, tôi kính trọng ông là người đức cao vọng trong, là lão giả được công nhận trong giới tu hành phía Nam, ông hãy nói rõ một lời đi, ở Côn Luân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông nói một mình Đường Tuấn đánh bại Côn Luân, bất luận thế nào bọn ta cũng không thể tin được."
"Đúng vậy, Lục lão. Có phải tên họ Đường đó đã uy hiếp ông, nếu là vậy, ông cứ nói ra, chỉ cần có chúng tôi ở đây, đảm bảo Lục gia của ông sẽ xảy ra chuyện gì."
Đối diện với những lời chất vấn của mọi người, Lục Minh Châu cười gượng, nói: "Những gì tôi nói đều là sự thật. Côn Luân quả thật đã bị cậu Đường đánh bại."
Nói xong, Lục Minh Châu rời khỏi Lục gia.
“Lão Lục, ông định đi đâu vậy?” Có người hỏi.
Lục Minh Châu vẻ mặt cung kính, ánh mắt rực lửa, giống như fans hâm mộ của một người nổi tiếng, chậm rãi nói: "Tôi phải đến Hà Nội thăm cậu Đường, bù đắp cho sự lỗ mãng trước đây của mình."
Người cầm quyền của mười tám tu hành thế gia phía Nam đều sững sờ, dường như đang nghi ngờ không biết bản thân có nghe nhầm không.
Lục Minh Châu muốn đến Hà Nội nhận tội với Đường Tuấn sao.
Tin tức lan nhanh khắp giới tu hành ở Hà Nội chỉ trong một giờ ngắn ngủi.
"Không phải chứ. Lục Minh Châu sống từ cuối đời Thanh đến nay, một bụng văn thơ, hơn nữa còn có cốt cách và khí phách của người đọc sách, sao lại chịu cúi đầu vì người khác."
"Lục Minh Châu được người dân phía Nam xưng là lão thần tiên, cái danh này tựa như thần long trên trời, thà chết không phục, người nào có đủ tư cách để ông ấy phải cúi đầu xin lỗi."
Vào ngày đó, vô số tu hành giả ồ ạt chạy đến Hà Nội, muốn tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.