*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thời gian không đến một giây, bóng người đó đáp xuống trên các lâu, xuất hiện trước mắt bao người. Là một ông lão tiên phong đạo cốt, thân khoác cổ bào.
Nhìn thấy người này, cả người Lạc Tâm Xuyên run lên, lập tức cúi đầu nói: "Tham kiến sư tổ."
Các đệ tử khác của Côn Luân Tiên Sơn cũng cúi đầu quỳ xuống nói: "Tham kiến thái sư tổ."
Bọn họ có thể chưa nhìn thấy ông lão này, nhưng chắc chắn phải biết. Bởi vì mỗi đệ tử khi nhập môn đều phải đến Tổ Sư Các bái kiến các đời tổ sư, và bức chân dung của ông lão này được cung phụng trong Tổ Sư Các, ông ấy tên là Lạc Kình Thương, một trong mấy đời sư tổ của Côn Luân.
Lạc Kình Thương nhìn chằm chằm Lạc Tâm Xuyên nói: "Lạc Tâm Xuyên, con thật to gan, con muốn để Côn Luân của ta vì một câu nói của con mà diệt môn sao?"
Lạc Tâm Xuyên vội vàng nói: "Đệ tử không dám. Chỉ là chưởng giáo đã bị người này giết, bọn con đương nhiên phải báo thù."
Khi nói, trong lòng Lạc Tâm Xuyên không khỏi nảy sinh hy vọng. Lạc Kình Thương trước mặt là một cao thủ Hóa Thần Cảnh, có thể nói là đệ nhất cao thủ hiện tại của Côn Luân.
“Xin sư tổ làm chủ.” Lạc Tâm Xuyên quỳ xuống.
Bốp. Lạc Kình Thương tát vào mặt Lạc Tâm Xuyên, hất Lạc Tâm Xuyên bay ra xa.
"Hai cha con con đã làm ra chuyện tốt gì, tưởng ta thật sự không biết sao?"
Lạc Kình Thương nghiêm nghị quát: "Lập liên minh với ma tộc Hắc Ám, có còn cần danh hiệu thánh địa Côn Luân nữa không? Ta tuyên bố từ hôm nay trở đi, Lạc Tâm Xuyên và Lạc Chu Sơn sẽ không còn là người của Côn Luân nữa."
Lạc Tâm Xuyên sững sờ tại chỗ, như đang thất thần.
Lạc Kình Thương không nhìn Lạc Tâm Xuyên, mà nhìn sang Đường Tuấn, vẻ mặt vốn uy nghiêm lúc này có hơi đanh lại, ông ta nói: "Vị đạo hữu này, cậu có hài lòng với cách xử lý của ta không?"
Đường Tuấn nhìn Lạc Kình Thương, ánh mắt lạnh đi, nói: "Ông muốn cứu anh ta sao."
Mặc dù vừa rồi Lạc Kình Thương đang trừng phạt Lạc Tâm Xuyên, nhưng vô hình trung là đang cứu anh ta một mạng. Suy cho cùng, Lạc Tâm Xuyên đã bị trừng phạt, Đường Tuấn cũng không tiện ra tay.
Lạc Kình Thương nói: "Cậu ta đã bị trừng phạt rồi, ta nghĩ với tu vi và khí chất của đạo hữu, chắc sẽ không tính toán với cậu ta nữa chứ. Ma tộc Hắc Ám sắp đánh tới, đạo hữu nể mặt ta, Côn Luân thân là một phần của Việt Nam, đương nhiên sẽ động thủ."
Bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự uy hiếp trong lời nói đó. Nếu Đường Tuấn còn không nể mặt, thì Côn Luân sẽ không ra tay.
Đường Tuấn nói: "Tôi không quan tâm Côn Luân có ra tay hay không. Lạc Chu Sơn đã chết, thế tôi không giết anh ta nữa. Nhưng nếu anh ta còn gây sự với tôi, thì đừng trách tôi diệt sạch Côn Luân."