Chiến Thần Thánh Y

Chương 2230




"Không. Người biết thức thời mới là tuấn kiệt. Lục Minh Châu ta đang tìm đường thoát cho Lục gia, tôi không sai. Côn Luân kết đồng minh với ma tộc Hắc Ám cũng là tránh xảy ra tàn sát vô tội, là việc làm đại nghĩa, Côn Luân cũng không sai. Người sai là Đường Tuấn, cậu ta không hiểu cái gì là xu hướng! Chỉ cần hôm nay cậu ta chết ở đây, thì sẽ không còn ai biết chuyện này, hậu thế chỉ nhớ cái giá mà chúng ta đã bỏ ra!"  

Lục Minh Châu kinh hãi, đạo tâm run lên một trận, nhưng lập tức một ý niệm lóe lên trong ông ta, ổn định đạo tâm.  

“Ông muốn động thủ sao?” Đường Tuấn nhìn Thủy Trân, nhẹ giọng hỏi.  

Cơ thể của Thủy Trân cứng đờ, có vẻ như ngay cả pháp lực của ông ta cũng chậm hơn nhiều. Ánh mắt của Đường Tuấn khiến ông ta có cảm giác lạnh sống lưng, như thể đã nhìn thấu tất cả bí mật của ông ta. Cuối cùng, Thủy Trân lắc đầu nói: "Thủy Trân không dám."  

Đường Tuấn nói: "Ông trở về nói với Ma Hoàng, nếu không muốn nhất mạch của bọn họ bị diệt hết, thì đừng có làm loạn."  

Ma tộc Hắc Ám có thể được xếp hạng mười nghìn trong Tinh Không Vạn Tộc Bảng, được coi là một chủng tộc không tệ, rất nhiều chi mạch. Đường Tuấn ngay từ đầu đã biết được Ma tộc Hắc Ám chuẩn bị xâm chiếm trái đất chỉ là một nhánh phụ, Ma Hoàng đương thời cũng có tu vi Hóa Thần Cảnh sơ kỳ.  

Gương mặt Thủy Trân mơ hồ có chút tức giận, nhưng ông ta không dám nói lời nào, thì thào nói: "Tôi sẽ bẩm báo sự thực."  

Nói xong, ông ta lấy ra một viên châu, nhẹ nhàng bóp nát nó. Một luồng ánh sáng bao trùm lấy ông ta, rồi lập tức biến mất không dấu vết.  

Lạc Tâm Xuyên và Lục Minh Châu sững sờ, Thủy Trân, bỏ chạy rồi.  

“Tôi không tin, tu sĩ Côn Luân đâu?” Lạc Tâm Xuyên rống lên. Anh ta đã tận mắt chứng kiến ​​Lạc Chu Sơn bị giết, tuyệt đối không thể bỏ qua như thế được.  

Anh ta vừa dứt lời, không biết có bao nhiêu nhân ảnh bay ra từ các điện các của Côn Luân, cuối cùng đều tập trung lại trước các lâu này. Ba mươi sáu tu sĩ Côn Luân xuất hiện khi nãy đều là cấp trưởng lão của Côn Luân, ngoài ba mươi sáu trưởng lão, Côn Luân còn có rất nhiều đệ tử. Trong số đó, có không ít đệ tử là Nguyên Anh Cảnh.  

Nhất thời, bóng người bao phủ dày đặc khắp không trung, khí tức của những người này hòa thành một mảnh, lấp đầy khoảng không.  

Lạc Tâm Xuyên đứng lên, chỉ vào Đường Tuấn nói: "Cậu ta giết chưởng giáo Côn Luân và ba mươi sáu trưởng lão, nên làm thế nào?"  

"Giết!"  

Vô số người đồng thanh đáp lại, thanh âm vang vọng khắp Côn Luân.  

Đường Tuấn cười nói: "Xem ra hôm nay Côn Luân phải diệt môn rồi."  

Cành trúc trong tay anh đã hóa thành bụi theo cơn gió. Cành trúc này không phải linh khí, không chịu nổi phân âm dương mà cậu ta dùng toàn lực thi triển. Anh thản nhiên chộp lấy một cành trúc khác cầm trên tay. Trong tay còn có Vạn Giới Bia và chuỗi hạt màu xanh lam mà anh nhận được từ Trì Hòa Vũ, cả hai đều là bảo vật cấp linh khí, nhưng đối phó với những đệ tử bình thường này không cần phải dùng tới chúng.  

Lục Minh Châu vuốt râu, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.  

Lạc Tâm Xuyên cười gằn, chuẩn bị hạ lệnh  

"Lạc Tâm Xuyên, con muốn làm gì?"  

Đúng lúc này, một tiếng quát sắc bén truyền đến từ sâu trong Côn Luân. Sau đó, một bóng người từ trong đó bạy vụt ra.