*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu là đến khám bệnh, thì xin hãy xếp hàng. Nếu không phải đến khám bệnh, thì vị trí này không phải là chỗ của ông.” Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Lục Minh Châu dừng lại, nhướng mày hỏi: "Cậu biết tôi là ai không?"
Đường Tuấn nhìn ông ta nói: "Lục Minh Châu."
Vẻ mặt Lục Minh Châu trở nên ảm đạm, ông ta nói: "Cậu không nghe thấy bọn họ vừa nói cái gì sao?"
Đường Tuấn nói: "Tôi có nghe. Sống hơn trăm tuổi thì ngầu lắm sao? Con rùa còn có thể sống được mười ngàn năm đấy."
"Cậu nói chuyện kiểu gì thế! Lập tức xin lỗi ông chú ngay." Lục Minh Châu còn chưa kịp lên tiếng, Lục gia chủ đã giận dữ hét lên.
“Đây là phòng khám, không được phép ồn ào.” Đường Tuấn nói với Lục gia chủ.
Lục gia chủ tức đến bật cười, nhìn các bệnh nhân rồi chậm rãi nói: "Tôi e rằng các người vẫn còn chưa biết bác sĩ Đường y thuật cao siêu của các người đã gây ra đại họa gì rồi đâu. Dị tộc sắp sửa tấn công, lẽ ra Côn Luân và Vu Môn có thể chống lại dị tộc, nhưng bác sĩ Đường này đã giết điện hạ của Vu Môn và đánh trọng thương truyền nhân của Côn Luân, khiến Côn Luân và Vu Môn vô cùng bất bình. Hiện hai phe đã lên tiếng phản đối và không còn quan tâm đến sự xâm chiếm của dị tộc nữa. "
"Cậu ta ở đây trị bệnh cứu người, cho mọi người một chút ân huệ. Nhưng các người lại đâu biết vì cậu ta mà sắp phải có bao nhiêu người sẽ chết!"
Vừa dứt lời, bầu không khí lập tức im lặng như tờ.
“Có đúng không, bác sĩ Đường.” Thật lâu sau, một bệnh nhân đột nhiên hỏi.
Đường Tuấn gật đầu, không có phủ nhận, anh nói: "Nhưng mà các người yên tâm. Cho dù không có Côn Luân và Vu Môn, tôi cũng có thể chặn được ma tộc Hắc Ám."
Sắc mặt mọi người bỗng nhiên đanh lại, bọn họ không tin câu cuối cùng Đường Tuấn nói. Côn Luân là quê hương của vạn thần trong thần thoại truyền thuyết, một mình Đường Tuấn liệu có thể lợi hại hơn được bọn họ? Không thể nào!
Lục Minh Châu nhìn biểu hiện của mọi người, nghiêm nghị nói: "Mọi người không cần phải lo. Chúng ta vẫn có một lối thoát."
Trong lúc nói, Lục Minh Châu cầm lấy một tờ giấy từ trong tay Lục gia chủ đặt ở trên bàn trước mặt Đường Tuấn, giọng hơi lạnh lùng nói: "Đây là vạn ngôn thư do mười tám tu hành thế gia ở Giang Nam cùng ký. Chúng ta hi vọng cậu có thể đến Côn Luân và Vu Môn nhận tội, bất chấp mọi giá cầu xin hai phái đó tha thứ. Lúc cần thiết, cậu phải hiến dâng tính mạng của mình."
“Dựa vào đâu?” Đường Tuấn liếc nhìn Lục Minh Châu.
Lục Minh Châu trầm giọng nói: "Chỉ dựa vào thể diện của Lục Minh Châu này! Chỉ dựa vào mười tám tu hành thế gia ở Giang Nam! Đây không phải là thỉnh cầu, mà là mệnh lệnh! Tôi nói lại lần nữa, cậu phải đến Côn Luân và Vu Môn thỉnh tội!"
Ngữ khí càng nhấn mạnh, càng thêm chói tai.
“Bác sĩ Đường.” Nhiều người nhìn Đường Tuấn bằng ánh mắt khẩn cầu, tuy bọn họ không nói ra, nhưng ý tứ rất rõ ràng, Đường Tuấn phải đi tới Côn Luân và Vu Môn thỉnh tội.
Lục gia chủ giễu cợt nói: "Nể mặt ông chú ta, Vu Môn và Côn Luân cùng lắm chỉ có thể phế đi tu vi của cậu, sẽ không lấy mạng của cậu đâu."