*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Chu Sơn nói: “Thủy Trân, ông có thể giúp con của tôi nối liền cánh tay bị đứt không?”
Thủy Trân liếc nhìn vết thương của Lạc Tâm Xuyên nói: “Người gây ra vết thương này sức mạnh cao cường. Anh ta là dùng cái gì chặt đứt tay của con vậy?”
Lạc Tâm Xuyên lắc đầu, tỏ ý không biết. Anh ta lúc đó vô cùng sợ hãi, vội vã bỏ chạy nên không kịp nhìn.
Thủy Trân nói: “Nhìn vết thương này, tôi đoán thứ mà Đường Tuấn dùng là một bảo khí hoặc linh khí vô cùng lợi hại, anh ta dựa vào binh khí như thế khiến con bị thương.”
Lạc Chu Sơn gật đầu nói: “Thảo nào ngay cả tôi không thể xử lý được vết thương này.”
Ông ta là nửa bước Hóa Thần, chỉ có bảo khí và linh khí tuyệt đỉnh mới khiến ông ta e ngại.
Nếu hai người này biết được bảo khí mà Đường Tuấn sử dụng chỉ là một sợi tóc của Chu Nhã Ca, không biết sẽ như thế nào.
“Linh khí vết thương cũng làm khó được tôi.”
Thủy Trân cười nói: “Linh khí của Ma tộc Hắc Ám chúng tôi cũng không ít.”
Lạc Tâm Xuyên giật mình. Thủy Trân là người của Ma tộc Hắc Ám!
Lạc Chu Sơn thì không hề kinh ngạc, như đã biết chuyện này từ trước.
“Bố muốn làm gì?” Lạc Tâm Xuyên nghi ngờ trong lòng.
Lạc Tâm Xuyên còn đang suy nghĩ thì Thủy Trân đã cầm cánh tay cụt của anh ta, tạo ra một luồng sáng bao phủ lên vết thương của anh ta.
“Hừ.”
Thủy Trân kêu lên một tiếng đầy đau đớn, lùi lại mấy bước, máu từ khóe miệng chảy ra. Trên mặt của ông ta bắt đầu lộ ra ý cười, nói: “Vết thương rất nghiêm trọng, nhưng nó cũng không làm khó tôi.”
Cánh tay của Lạc Tâm Xuyên đã được nối lại!
Lạc Tâm Xuyên cử động cánh tay, không có bất cứ cảm giác trục trặc gì, trên khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng nói cảm ơn Thủy Trân.
Thủy Trân xua tay bảo anh ta không cần phải khách sáo, rồi nói: "Côn Luân và ma tộc Hắc Ám ta đã là đồng minh, chút chuyện nhỏ này có là gì."
Sắc mặt của Lạc Tâm Xuyên hơi thay đổi, rồi nhìn về phía bố anh ta là Lạc Chu Sơn. Ma tộc Hắc Ám là kẻ ngoại lai xâm nhập, còn Côn Luân là chính thống của Trái Đất, nếu liên minh thì Côn Luân há chẳng phải là kẻ phản bội Trái Đất sao.
Lạc Chu Sơn thở dài nói: "Tâm Xuyên, con phải hiểu ý tốt của bố. Con có biết bên ngoài gọi Trái Đất là gì không? Bọn họ gọi Trái Đất là Thiên Khí Chi Địa, còn chúng ta là những kẻ bị vứt bỏ. Côn Luân chúng ta là một phần trong giới tu hành của Trái Đất, phải đóng góp sức mình để Trái Đất được trỗi dậy. Ma tộc Hắc Ám đang vượt xa Trái Đất chúng ta rất nhiều trong bảng xếp hạng vạn tộc, nếu có thể kết liên minh với họ, trao đổi kinh nghiệm tu hành tâm đắc với bọn họ, thì sức mạnh tổng thể của giới tu hành Trái Đất sẽ được nâng cao đáng kể, con đường chấn hưng được đẩy nhanh. Mọi thứ bố làm là vì Trái Đất, cho dù có người không hiểu bố, xúc phạm bố mắng bố, thậm chí là mang tiếng xấu ngàn đời, bố cũng không ngần ngại!"
Nói xong, hai mắt Lạc Tâm Xuyên ửng đỏ. Anh ta chưa từng nghĩ bố mình lại có hoài bão lớn lao này.
“Bố, con làm cùng bố.” Lạc Tâm Xuyên nghẹn ngào.