Nói xong, anh ta cũng bỏ đi.
Chu Phàm thở dài, cũng chuẩn bị bỏ đi cùng Chu Nhã Ca.
“Chờ một chút.” Đường Tuấn bỗng nhiên nói.
Anh đi đến trước mặt Chu Nhã Ca, đặt thức gì đó vào lòng bàn tay của cô ta.
Một sợi tóc! Nếu như không nhìn kỹ, chắc chắn sẽ không phát hiện ra.
“Đây là...” Chu Nhã Ca không hiểu, hỏi lại.
Đường Tuấn nói: “Đây là tóc của cô. Khi nãy tôi dùng nó chặt đứt tay của Lạc Tâm Xuyên.”
Gương mặt xinh đẹp của Chu Nhã Ca lập tức thay đổi, giữ chặt sợi tóc trong lòng bàn tay.
Sau khi rời khỏi Hiệp hội y học cổ truyền, Lạc Tâm Xuyên ngay lập tức chạy về Côn Luân.
“Tâm Xuyên, con bị sao vậy? Kẻ nào dám đánh con?” Trong đại điện của Côn Luân, một người đàn ông trung niên thấy vết thương của Lạc Tâm Xuyên thì vô cùng tức giận, hỏi.
Người này là bố của Lạc Tâm Xuyên, cũng là chủ của Côn Luân, tên là Lạc Chu Sơn.
Trời đất thay đổi, các nhân vật nổi tiếng sống ẩn dật trong núi, hàng trăm, hàng ngàn nghìn nhân vật bị lãng quên lập tức xuất hiện. Lạc Chu Sơn chính là người như thế. Tận dụng thời cơ trời đất thay đổi mà Lạc Chu Sơn đã đạt đến cảnh giới nửa bước Hóa Thần.
Lạc Tâm Xuyên che vết thương nói: “Là Đường Tuấn. Bố, hãy giúp con nối lại cánh tay, con không muốn trở thành tàn phế.”
Trên đường trở về, anh ta cũng đã thử rất nhiều lần, nhưng đều không nối liền được cánh tay, chỉ có thể cầu trợ ở bố của anh ta là Lạc Chu Sơn.
Lạc Chu Sơn gật đầu, nhận lấy cánh tay, trên bàn tay xuất hiện pháp lực phun trào.
Việc nối liền tay bị đứt đối với một người nửa bước Hóa Thần không phải việc khó.
“Hả?” Nhưng Lạc Chu Sơn lập tức phát hiện có điểm kỳ lạ. Khi ông ta nối tay, có một khí tức vô cùng ác liệt xuất hiện, hút pháp lực của ông ta như muốn ngăn cản.
Sau khi thử lại nhiều lần, trên mặt Lạc Chu Sơn cũng toát đầy mồ hôi. Ông ta vô cùng cố gắng, nhưng vẫn không nối được cánh tay.
Cuối cùng, Lạc Chu Sơn cầm cánh tay bị gãy, nhìn vết thương của Lạc Tâm Xuyên.
Ông ta chỉ thấy vết thương của Lạc Tâm Xuyên bằng phẳng như mặt gương, nhưng nhìn lâu Lạc Tâm Xuyên cảm thấy mắt của mình nhói nhói, giống như có một thanh kiếm sắc bén đang để ngay trước mắt.
“Khí tức thật sắc nhọn.” Lạc Tâm Xuyên còn đang hoảng sợ thì một giọng nói bên cạnh anh ta vang lên.
Người nói là một người đàn ông trên đầu mọc một cái sừng, hai tay chắp sau lưng, khí tức uể oải.
“Ông là ai?” Lạc Tâm Xuyên nhíu mày, trong lòng thắc mắc.
Lạc Chu Sơn cười cười, giới thiệu với Lạc Tâm Xuyên: “Đây là Thủy Trân”
Lạc Tâm Xuyên gật đầu với Thủy Trân, nhưng trong lòng thắc mắc, cái tên này rất lạ, sao bố mình lại quen được người này.