*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta vừa nói xong, Balde lập tức tát anh ta hai cái.
Bố Lạp ngơ ngác nói: “Lão sư, người...”
Balde lạnh giọng nói: “Xem ra vị đại nhân này ra tay còn nhẹ quá, vẫn chưa khiến con tỉnh ngộ! Lão sư đành phải thay đại nhân giáo huấn con!”
Ông vừa nhìn thấy Đường Tuấn, lập tức nhớ lại tình hình lúc còn ở trên mặt trăng. Chỉ dùng một chiêu lập tức đem ông cùng Artha Tư bắt giữ, đây tuyệt đối là nửa bước hóa thần cấp cường giả.
Đường Tuấn đưa mắt nhìn Balde, nói: “Này, ông đứng trên cao đó làm gì, hãy xuống đây và nói chuyện nào.”
Nghe vậy Balde trực tiếp rời khỏi Bố Lạp, mặt tươi cười, có chút nịnh nọt. Ông ngoan ngoãn đi đến trước mặt Đường Tuấn, hơi cúi đầu nói: “Đã gặp qua đại nhân.”
Toàn trường hoàn toàn im lặng.
Người trước mắt này thật sự là Quyền Pháp Chi Thần sao? Sao lại khác một trời một vực so với suy nghĩ của họ.
“Ừ.” Đường Tuấn khẽ gật đầu nói: “Chuyện này ông định xử lý như thế nào.”
Trên mặt Balde bắt đầu xuất hiện những hạt mồ hôi, lão vươn tay nắm lấy Bố Lạp ở trước mặt, trầm giọng nói: "Thưa ngài, đệ tử này của lão thiếu hiểu biết, cho nên ngài có thể tùy cơ xử lý." Bố Lạp vẫn muốn nói chuyện nhưng do trước đó đã bị Balde tát hai cái nên anh ta chỉ đành im lặng.
“Không muốn chết thì lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ, ngài đây chính là vị cường giả bí ẩn đó.” Trong đầu Bố Lạp, giọng nói của Balde chợt vang lên.
Nghe xong Bố Lạp sững người, cuối cùng cũng biết tại sao lão sư của mình lại cư xử như vậy.
Anh ta liền quỳ xuống và nói: "Đại nhân, xin hãy tha thứ cho tôi!"
Vừa nói trán anh liên tục đập mạnh xuống đất, sau đó máu bèn tuôn ra.
Đường Tuấn liếc nhìn Balde và nói: "Được rồi. Cứ như vậy đi."
Anh lúc này mới nhìn về phía trận doanh Hoa Hạ, nói: “Các người còn có ý kiến gì không?”
Không người nào dám nhiều lời. Đặc biệt là bọn người Chu Chí Tôn và Lư Chí Tôn ngay lập tức bị dọa đến hai chân run rẩy, không đứng lên được.
Đường Tuấn nhìn sang Long Vương, nói: “Tôi nói rồi mà, cũng không phải chuyện gì to tát cả.”
Nghe đến đây Long Vương cười khổ, không hề phản bác thêm điều gì.
Sau khi đại hội sắp xếp lại bảng tiên kết thúc, Đường Tuấn không làm gì được với Ngũ Đại chí tôn thế gia, nhưng với sự thông minh của bọn họ, anh đương nhiên biết bản thân nên làm thế nào.
Hoa Hạ, Hà Nội, một bệnh viện riêng biệt của hiệp hội y học Việt Nam.
“Long Vương, lần này đại hội xếp hạng bảng tiên, như thế nào lại không thấy người của núi Chứa Chan cùng Vu Môn xuất hiện?” Đường Tuấn thắc mắc hỏi.