*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn vừa rồi thực sự khiến người ta kinh ngạc và thu hút sự chú ý của rất nhiều người, nhưng bây giờ đối với Đường Tuấn, bọn họ chỉ có hối hận cùng cười lạnh, mười năm nữa có lẽ Đường Tuấn mới có khả năng so tài cùng Balde, lúc này còn quá sớm, nếu thật sự ra tay, e rằng Đường Tuấn chỉ còn con đường chết.
Long vương nhìn Đường Tuấn, thở dài nói: “Anh thật sự quá hấp tấp rồi. Đợi lát nữa Balde tới, anh không cần lên tiếng, để đó cho tôi. Tôi không tin Balde dám đối đầu với toàn bộ Hoa Hạ.” Bây giờ Đường Tuấn là đệ nhất cao thủ của Hoa Hạ, bất luận như thế nào đều phải bảo vệ tính mạng của anh ta.
Đường Tuấn khoát tay áo, nói: “Nghe tôi đi, Tôi không để Balde ở trong mắt mình đâu.”
Long Vương lắc đầu nói: “Anh vừa trở về, vốn không biết ba người đứng đầu bảng tiên đáng sợ như thế nào.”
“Ai dám làm tổn thương đệ tử của lão? Lão tới rồi đây, mau đứng ra cho lão!”
Hòn đảo bên ngoài bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng gay gắt đến chói mắt, đồng thời một âm thanh như tiếng sấm vang lên. Sau tiếng ầm vang, lá chắn bảo vệ ở trung tâm của hòn đảo dường như bị áp đảo, tiếp đó bị xé toạc bởi một lực khủng khiếp.
Trên hòn đảo tất cả người tu hành đều tỏ ra sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng này.
“Cường giả cấp thần đã đến!”
“Là Quyền Pháp Chi Thần Balde!”
“Anh nghe rồi chứ? Hình như có người đả thương đệ tử của Balde, cho nên Balde mới tức giận đến đây.”
“Thực sự là không biết sống chết mà! Xem ra là muốn mất mạng dưới tay của Balde.”
Ở trung tâm đảo, Balde đứng trên không, thần quang chiếu khắp người hắn, ngưng trọng nhìn mọi người phía dưới.
Trên mặt Bố Lạp lộ ra vui mừng, vội vàng bước đến, quỳ xuống trên không trung nói: "Sư phụ gặp được người rồi."
Balde nhìn thấy máu ứ đọng cùng dấu bàn tay trên mặt Bố Lạp, trong tròng mắt lửa giận cơ hồ muốn tuôn ra. Lão chắp hai tay sau lưng, trầm giọng nói: “Ai dám làm tổn thương đệ tử của lão? Bước ra đây, lão sẽ không làm liên luỵ những người khác!”
Nghe vậy Long Vương thở dài đứng ra, đem Đường Tuấn bảo vệ ở phía sau, nói: “Thưa Balde tiên sinh, chuyện này có chút hiểu lầm.”
“Hiểu lầm?”
Balde sắc mặt trầm xuống, khẽ rên một tiếng, cơ thể Long Vương lập tức lùi về phía sau, đồng thời phun ra một ngụm lớn máu tươi.
Long Vương vừa lui bước, đúng lúc Đường Tuấn lù lù xuất hiện ở phía sau.
Bố Lạp chỉ vào Đường Tuấn, nói: “Lão sư, chính là Anh ta.”
Long Vương sắc mặt đột biến, còn muốn tiến lên, lại bị Đường Tuấn đưa tay ngăn lại.
Balde dường như không nghe thấy lời của Bố Lạp, đứng sững tại chỗ.