“Không hổ ngươi là đệ tử của Quyền Pháp Chi Thần, ngay cả mười cao thủ trên Tiên Bảng cũng đều rất khó chống trả lại với sức mạnh này.”
Khi Bulla ra tay đã thu hút rất nhiều người chú ý đến, thấy anh ta sử dụng quyền pháp cũng có rất nhiều người khen ngợi. Tên tuổi của Quyền Pháp Chi thần Balde cũng không phải chỉ khoác lác thôi đâu. Bọn họ cũng từng nghe nói một quyền của Bulla đã đập vỡ cả một tòa nhà cao trăm mét.
Ba ba.
Ngay khi nắm đấm của Bulla sắp đánh vào người của Đường Tuấn, liền vang lên hai giọng nói trong trẻo.
Cùng lúc đó, cơ thể của Bulla lại bay ngược ra ngoài, trên mặt của anh ta còn có thêm hai dấu tay nữa.
“Đừng nói là mày, cho dù Balder có ở đó, anh ta cũng không dám ra tay đánh tao. Đường Tuấn thu bàn tay về, nói: “Hai cái tát vừa rồi kia chỉ coi như là trừng phạt nho nhỏ dành cho mày thôi.”
Bulla kinh ngạc, anh ta hoàn toàn không biết vừa xảy ra chuyện gì, thậm chí anh ta còn không có nhìn thấy rõ Đường Tuấn ra tay nữa. Vậy nếu vừa rồi không phải là hai cái tát, mà là hai đạo kiếm khí, thì bây giờ đầu của anh ta đã dời chỗ mất rồi.”
“Làm sao có thể chứ?” Bulla ngơ ngác đùng nguyên tại chỗ, không thể tin nổi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sophia hơi trầm xuống, che chở cho Bulla và cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn.
Phương Nguyên Thái đứng ra, ngăn ở phía trước của Bulla, quát lớn:
“Đường Tuấn, mày muốn làm gì chứ, có phải lại muốn gây rắc rối cho nước Việt Nam của tao không? Nếu muốn đánh nhau, tao sẽ đánh với mày.”
Trong doanh trại của Việt Nam, đám người của Chu Chí Tôn nói: “Đã nhìn thấy chưa, đây mới là đại nghĩa, không ích kỷ giống như một số người.”
“Phương Chí Tôn là tấm gương của chúng tôi.”
Đường Tuấn liếc anh ta một cái, rồi nói: “Cút đi.”
Vẻ mặt Phương Nguyên Thái đầy ngạo nghễ nói: “Chẳng lẽ mày không dám đấu với tao sao? Vừa rồi ngài Võ Đằng không cẩn thận mới bị mày đánh bại thôi, mày vẫn cho rằng tao sẽ theo bước chân của anh ta sao?”
“Hôm nay tao vừa mới lọt vào mười người trong Tiên Bảng, coi như giết ngươi để ăn mừng vậy!”
Sau khi nói xong, cánh tay của Phương Nguyên Thái đột nhiên phồng lên, ngay lập tức được bao phủ bởi vảy rồng, trực tiếp sử dụng Long Lân Tí.
Đường Tuấn nhìn cánh tay của anh ta rồi nói: “Thứ mày ăn hoàn toàn không phải là quả long ân, mà là quả rắn ân. Cánh tay kia của mày cũng không phải là Long Lân Tí, mà là cánh tay vảy rắn! Mặc dù quả rắn ân có tác dụng tương tự như quả long ân nhưng quả cánh tay vảy rắn này lại chứa rất nhiều kịch độc, mỗi lần mày sử dụng cánh tay vảy rắn, thì độc tố sẽ lan ra một ít.”
Sắc mặt của Phương Nguyên Thái đột nhiên thay đổi, hét lên: “Mày nói nhảm!”
Qủa thật cánh tay của anh ta thực sự là cánh tay vảy rắn, mà chỉ có mình anh ta biết chuyện này thôi. Ngay cả khi người khác nhìn thấy cánh tay của anh ta, thì cũng sẽ nhầm tưởng đó là Long Lân Tí. Long Lân Tí là thần vật, có thể giúp người khác xây dựng đạo cơ. Còn cánh tay vảy rắn là tà vật để giết người khác. Phương Nguyên Thái cho rằng mình đã che giấu chuyện này rất tốt, thậm chí có lúc anh ta còn cho rằng mình có Long Lân Tí thật!
Đường Tuấn nói tiếp: “Sở dĩ mày muốn cưới Chu Nhã Nhi, có lẽ cũng là vì muốn chiếm đoạt Nguyệt hoa chi tinh ở trong cơ thể cô ta để giải độc thôi.”
Anh vừa dứt lời, sắc mặt của Chu Chí Tôn ở bên dưới đã xanh mét. Chu Chí Tôn tức giận nói: “Họ Đường kia, nếu cậu dám nói nhảm nữa, đừng trách nhà họ Chu của tôi không khách sáo với cậu!”