Chiến Thần Thánh Y

Chương 2202




Sophia nghe vậy thì ngẩn người ra, không còn nói gì nữa.  

Võ Đằng Trì từng bước tới gần trong trận doanh của Việt Nam, đao của anh đột nhiên rút khỏi vỏ, hai mũi đao quang liên tiếp hiện qua.  

Xoẹt xoẹt.  

Ánh đao xẹt qua hai bên của Đường Tuấn, trên mặt đất hiện rõ hai vết tích sâu. Đường Tuấn vẫn không nhúc nhích.  

Võ Đằng Trì cười nhạt nói: "Dũng khí cũng không đến nỗi tệ. Có điều hôm nay cậu nhất định phải chết."  

"Năm đó cậu oai phong như thế nào, nhưng hiện tại tôi cứ khiêu khích cậu, cậu có thể làm gì tôi đây?"  

Giờ phút này trong trận doanh của Việt Nam có rất nhiều người tu hành đều sinh ra một nỗi buồn thê lương. Đúng vậy, năm đó Đường Tuấn có thể nói là dùng thực lực của một người trấn áp hai phương Đông và Tây của tu hành giới không dám ngẩng cao đầu, phương tây bị Việt Nam làm cấm khu, bọn họ cũng có vinh quang. Nhưng bây giờ đối mặt với khiêu khích như vậy của Võ Đằng Trì, Đường Tuấn vậy mà không chút động lòng.  

"Chẳng lẽ cậu ta muốn khoanh tay chịu trói sao? Dù sao cũng là Thiên nhân của Việt Nam ta, chết cũng phải chết một cách kiên cường một chút chứ, không thể làm mất mặt Việt Nam ta được." Sắc mặt nhiều người chợt thay đổi.  

"Họ Đường kia, Việt Nam ta chỉ có nam tử hán chết trận, không có người vô tích sự nhát gan. Còn không ra tay đi." Chu chí tôn lạnh lùng nói.  

"Chết cũng muốn chết trong vinh quang, quả không hổ danh là Thiên nhân của Việt Nam. Thế cậu giờ đây là cái dạng gì, đánh trả cũng không dám à? Thật là mất mặt! Loại người như cậu không xứng đáng với hai chữ Thiên nhân!" Lư chí tôn khinh thường nói.  

Bọn họ nói đến oai phong lẫm liệt buộc Đường Tuấn phải chịu chết, nhưng bọn họ lại không nghĩ ra cách ra tay.  

Thanh katana trong tay Võ Đằng Trì sáng loáng, anh ta cách Đường Tuấn chỉ cách không đến hai mét, cười nói: "Xem ra hôm nay cậu là đi tìm chết. Ha ha ha."  

Tay anh ta vừa nhấc thanh katana lên nhắm thẳng vào Đường Tuấn.  

Đường Tuấn ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Võ Đằng Trì rồi nói: "Cũng lâu rồi mới có người dám khiêu khích tôi như vậy."  

Võ Đằng Trì nói, "Thế thì hôm nay cậu đã gặp rồi đấy. Thiên nhân Việt Nam, cùng lắm cũng chỉ như thế."  

m thanh vừa dứt thì mũi nhọn từ thanh katana bắn ra, mũi đao chia thành bốn bổ về tứ chi của Đường Tuấn.  

Rất nhiều người Việt Nam nhắm mắt lại, không nỡ nhìn thấy cảnh này.  

Haiz.  

Đường Tuấn nhẹ nhàng thở dài.  

Rầm rầm.  

Trong không trung phát ra một tiếng rạn nứt.  

Vẻ mặt của Võ Đằng Trì khẽ biến, bốn mũi đao cứ như vậy mà phá rồi ư.  

"Tên này thật kỳ quái." Sắc mặt Võ Đằng Trì trầm lại, nghiêng thanh katana chém xuống. Một đao này mặc dù không tốt so với một đao chém gió, nhưng cũng không chênh lệch mấy.  

Đường Tuấn nhe răng cười một tiếng, "Một thanh đao cùn cũng mà dám chỉa vào người tôi ư!"  

Nói xong, hai ngón tay cậu kẹp lại thanh katana ở góc độ quỷ dị. Lại bắn ra mảnh katana vốn được tinh chế hoàn mỹ thành hai đoạn.  

"Sao có thể như thế được!"