Phương Nguyên Minh đứng phía trước khẽ chau mày, tỏ vẻ không hài lòng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Chu Chí Tôn đã già đến mức này rồi sao? Ngay cả một gã thời đại cũ cũng không bắt được?”
Chu Chí Tôn lạnh lùng hừ một tiếng, sắc mặt khó coi, nói: “Anh ta có hơi kỳ lạ, vừa nãy có cao thủ bí ẩn nằm trong top mười Tiên Bảng ra tay, anh ta đã trấn áp pháp lực của tôi làm tôi không cử động được.”
Đường đường là Chí Tôn, là nhân vật được nhiều người kính nể ở nước Việt Nam mà lại bị người khác khiêu khích như vậy. Chu Chí Tôn dồn nén một bụng tức giận.
Phương Nguyên Minh hơi thay đổi sắc mặt, trêu trọc: “Xem ra người đã từng là thiên nhân của chúng ta vẫn là rắn chết vẫn còn nọc.”
Anh ta xua tay, nói: “Nếu đã có cao thủ nằm top mười Tiên Bảng ra mặt giúp anh ta thì hãy ngừng lại một lát.”
Chu Chí Tôn vô cùng tức giận, nói: “Chẳng lẽ anh cũng sợ anh ta?”
Phương Nguyên Minh búng ngón tay, ánh mắt lộ vẻ khinh thường, nói: “Chỉ là một thiên nhân yếu ớt mà thôi nên không đáng để tôi sợ hãi. Mục tiêu lần này của tôi là tiến vào top mười Tiên Bảng nên không muốn lãng phí thời gian với anh ta. Đợi tôi vào được top mười, để tôi xem cao thủ sau lưng anh ta có ra tay hay không?”
Long Vương giật mí mắt, câu nói này của Phương Nguyên Minh cũng như đang cảnh cáo ông ta. Hơn nữa, trong lời nói của Phương Nguyên Minh đầy vẻ tự tin khiến ông ta kinh ngạc. Ông ta xếp hạng mười một trên Tiên Bảng nên biết rất rõ top mười Tiên Bảng khó đến mức nào, nhưng trong lời nói của Phương Nguyên Minh dường như rất chắc chắn với lần tỷ thí này.
Phương Nguyên Minh nở nụ cười nhìn Chu Nha Ca, nói: “Nha Ca! Đợi lần này anh vào được top mười Tiên Bảng thì chúng ta sẽ cử hành hôn lễ.”
Chu Chí Tôn nghe xong, quét sạch những mơ hồ trong lòng, nói: “Con gái nhà họ Chu có thể gả cho nhân vật truyền kỳ top mười Tiên Bảng thật là vinh hạnh cho nhà họ Chu chúng tôi.”
Các vị Chí Tôn khác cũng cười và nói: “Hôn lễ của top mười Tiên Bảng chắc hẳn sẽ khiến cả thế giới phải nhìn vào, đến lúc đó chúng ta chắc chắn phải uống hai ly.”
Một đám người vui vẻ nói cười, Chu Nhã Ca người có liên quan chỉ gượng cười. Cô ta lặng lẽ nhìn Đường Tuấn, trong lòng có hơi thất vọng.
“Thưa thầy! Lúc nãy.” Phía bên kia, Hàn Bảo Long và Hoa Tiểu Nam kinh ngạc nhìn Đường Tuấn.
Bọn họ có thể đoán ra thực lực của Đường Tuấn chắc chắc tiến bộ không ít, nhưng không ngờ Đường Tuấn lại có thể xem thường Chí Tôn.
Đường Tuấn xua tay, nói: “Cũng không là gì cả. Đợi sau khi mọi chuyện ở đây giải quyết xong thì tôi sẽ giúp mọi người nâng cao thực lực, nhẹ nhàng nghiền nát Tiên Bảng.”
Nói câu này ra, đừng nói là người khác không tin, ngay cả Hoa Tiểu Nam cũng chau mày.
“Đường Tuấn! Hãy cẩn thận lời nói.” Giọng nói không vui của Long Vương vang lên trong đầu Đường Tuấn.
Hôm nay xuất hiện ở đây, không chỉ có người nước Việt Nam, còn có tu hành giả của những nước khác. Nếu câu nói nghiền nát Tiên Bảng bị truyền ra ngoài thì chẳng những gây thù hằn cho Đường Tuấn, mà nước Việt Nam cũng phải đứng mũi chịu sào, bị người khác nhắm đến.
Không chỉ Long Vương, những người khác của nước Việt Nam tuy không nói gì nhưng đều lộ sắc mặt không hài lòng với Đường Tuấn.
Vào đúng lúc này, có hai người xuất hiện trên bầu trời phía khe núi, là một người đàn ông da đen có thân hình cường tráng và một cô gái trẻ với mái tóc vàng và đôi mắt xanh.
“Tiên Bảng sắp bắt đầu xếp hạng lại rồi. Hai người này lần lượt là đại diện được Balder và Altas cử đến. Người da đen tên là Bra, còn cô gái kia tên là Sophia. Bọn họ đều là người giám sát Tiên Bảng xếp hạng lại.” Hoa Tiểu Nam giải thích cho Đường Tuấn.