“Tôi nghe Nguyên Quảng nói, Đường Tuấn lại muốn nhà họ Phương giao cổ phần của Thiên Thanh ra. Hừ, thật là không nhận thức được thân phận bây giờ của mình. Với thân phận bây giờ của cậu ta, đã không có năng lực nắm giữ tập đoàn Thiên Thanh, nếu như thức thời, thì nên ngoan ngoãn giao toàn bộ cổ phần cho nhà họ Phương, lại còn dám đòi tiền!” Chí tôn nhà họ Vương sắc mặt lạnh như băng nói.
“Nếu như lần này Nguyên Minh chen vào top 10 Tiên Bảng, chính là đại công thần của nước Việt Nam. Đừng nói là muốn một công ty của cậu ta, cho dù bảo cậu ta tự sát, cậu ta cũng không thể nói một chữ "Không"!” Người nói chuyện là chí tôn nhà họ Lư.
Phương Nguyên Minh không cần phải nói một câu, tứ đại chí tôn khác đã nói thay ông ta, hơn nữa ngôn từ rất sắc bén, có ý muốn loại trừ Đường Tuấn.
Trong lòng Long Vương thầm than một tiếng. Ngũ đại chí tôn Phương, Chu, Lâm, Vương, Lư cũng xuất thân từ thế gia, lại có thêm Phương Nguyên Minh là nòng cốt này, đương nhiên đồng khí liên chi. Cho dù là ông ta, cũng không thể chống lại.
Nhìn thấy Long Vương không nói lời nào, Phương Nguyên Minh mới cười nhạt một tiếng, nói: “Yên tâm đi Long Vương, dù sao cậu ta cũng đã từng là thiên nhân, có công với nước Việt Nam, tôi sẽ không làm quá cùng tận, sẽ cho cậu ta giữ lại tiền dưỡng lão.”
Long Vương nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Ông hiểu thì tốt.”
Đúng lúc này, sắc mặt của chí tôn nhà họ Chu thay đổi, nhìn về phía lối vào. Chỉ thấy Chu Nhã Ca đỡ lão Hồng bị trọng thương, đi chậm rãi về phía bọn họ.
Thân hình chí tôn Chu khẽ chuyển động, đi tới trước mặt hai người, trầm giọng nói: “Ai làm!”
Tình trạng vết thương của lão Hồng đã khá hơn một chút, ánh mắt thù hận nhìn về Đường Tuấn ở phía trước bọn họ.
Chí tôn Chu nhíu mày lại, giữa hai đầu lông mày lập tức đầy sát khí, nhìn chằm chằm Đường Tuấn, quát lên: “Cậu làm?”
Lúc nói chuyện, một luồng khí thế từ trên người ông ta toát ra, khiến cho áo khoác của ông ta phát ra âm thanh sắt thép va chạm đùng đùng.
Xem về cảnh giới, anh cách cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao đã không xa.
Đường Tuấn nói: “Là tôi.”
Chu Nhã Ca than thầm một tiếng, đang chuẩn bị đứng ra nói hộ. Nhưng mà có người nhanh hơn cô ta, thân hình Hoa Tiểu Nam và Hàn Bảo Long khẽ chuyển động, đã che chở ở trước người Đường Tuấn.
“Ai cũng không thể làm tổn thương đại ca Đường?”
“Ai dám động đến thầy của tôi, thì hỏi qua kiếm trong tay tôi trước.”
Bên ngoài cơ thể Hoa Tiểu Nam có sương dày đặc cuồn cuộn, mà tay Hàn Bảo Long nắm chặt chuôi kiếm, chuẩn bị rút kiếm bất cứ lúc nào.
Chu Nhã Ca và lão Hồng đồng thời ngơ ngác, thất thanh nói: “Cậu chính là Đường Tuấn.”
Nói xong câu đó, Chu Nhã Ca không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, hoá ra dự cảm của cô ta là thật. Khó trách anh có thể thoải mái đột phá trận pháp, đánh bại lão Hồng. Kỳ tích Đường Tuấn tạo ra thật sự quá nhiều rồi, bất cứ chuyện gì xảy ra ở trên người anh, Chu Nhã Ca cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Lão Hồng đầu tiên là kinh ngạc, nhưng chợt cười khẩy một tiếng, thầm nghĩ: “Cho dù cậu là Đường Tuấn, hôm nay cậu cũng đừng hòng đi ra khỏi đây.”
Ngũ đại chí tôn đều ở đây, một tên Đường Tuấn còn có thể lật đổ sao?
Long Vương cũng nhìn thấy tình hình nơi này, vừa định đi qua, thân hình ba vị chí tôn nhà họ Lâm, nhà họ Lư và nhà họ Vương khẽ nhúc nhích, tạo thành tam tài trận thế, vây quanh anh.