Bầu không khí trong nhà bỗng trở nên nặng nề, những lời này của Long Vương va mạnh vào lòng mọi người.
“Không nghĩ đã lâu tới vậy rồi, ông vẫn không hiểu tôi.”
Đường Tuấn nhìn về phía bầu trời bên ngoài cửa sổ, nói: “Long Vương, trình độ của ông cũng có tiến bộ không nhỏ, nhưng tầm nhìn vẫn còn quá thấp. Cao thủ danh bất hư truyền, trong mắt tôi cũng thường thôi.”
Hai ngày sau, hòn đảo nào đó ở biển đông, một hòn đảo trên biển cả, không thuộc về bất kỳ quốc gia nào. Việc sắp xếp lại tiên bảng lần này sẽ được tiến hành ở đây, do hai thế lực Balde và Arthas làm chủ. Thủ tục sắp xếp lại tiên bảng rất đơn giản, người thấp hạng sẽ khiên chiến với người cao hạng hơn, nếu như thành công thì có thể thay thế xếp hạng của đối phương trên tiên bảng.
Vì ở gần với Hoa Hạ, cho nên rất nhiều tu hành giả của Hoa Hạ đến đây xem trận chiến, nhưng chỉ có cao thủ tiên bảng mới có thể có tư cách đi vào trung tâm hòn đảo. Cuộc thi vẫn chưa bắt đầu, những tu hành giả đến từ các quốc gia tập trung lại một chỗ, bàn luận về sự kiện sắp diễn ra.
“Lần này Hoa Hạ của tôi nhất định sẽ thẳng tiến vào tốp mười trên tiên bảng, lấy lại danh tiếng.”
“Lần trước Long Vương xếp thứ mười một tại tiên bảng, lần này có hy vọng rất lớn.”
“Phương Nguyên Thái cũng không tệ, anh ta còn trẻ, tràn đầy khí lực, không chừng sẽ phát huy vượt xa người bình thường!”
“Đường Thiên Nhân đã trở về, liệu anh ta có xuất hiện không? Trước kia anh ta mạnh cỡ nào, chắc bây giờ mạnh hơn nhiều rồi đấy.”
“Thiên Nhân ư? Ông Lâm đã nói trước mặt mọi người là anh ta không xứng đáng với danh hiệu này rồi.”
Trong đám người đó, Đường Tuấn tiến đến trung tâm của hòn đảo, xung quanh đều nói chuyện về anh nhưng anh dường như không nghe thấy, giống như một vị khách qua đường. Mặc dù anh có không ít người nói về nhưng lại không có ai nhận ra cả. Rời khỏi Trái Đất bốn năm, khí chất của anh càng thêm trưởng thành, hơn nữa tu luyện càng nhiều, diện mạo của anh cũng thay đổi không ít, nếu như không phải người cực kì thân thiết thì căn bản cũng không nhận ra.
Hoa Tiểu Niếp và Hàn Bảo Long đi cùng anh, nhưng lúc này đã đến trung tâm của hòn đảo trước một bước, chuẩn bị tham gia sắp xếp tiên bảng. Đường Tuấn không đề cao tu luyện của bọn họ ngay mà chỉ muốn xem thực lực của bọn họ đã tiến bộ đến đến đâu?
Với ánh mắt và sức mạnh của Đường Tuấn, đương nhiên sẽ không đến để tranh xếp hạng trên tiên bảng. Anh đến đâu là để bảo vệ đường đi của Hoa Tiểu Niếp và Hàn Bảo Long, sợ hai người sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn.
“Này.”
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo truyền đến từ sau lưng Đường Tuấn.
Một làn gió thơm ập tới, Chu Nhã Nhi xuất hiện ở trước Đường Tuấn.
Chu Nhã Nhi kinh ngạc nhìn Đường Tuấn, nói: “Chúng ta thật là có duyên, lại chạm mặt rồi.”
Đường Tuấn đáp: “Thật là có duyên.”
Anh nhìn biển cảm của Chu Nhã Nhi, nhíu mày nói: “Cô không biết tôi sao?”
Chu Nhã Nhi cười khanh khách nói: “Mặc dù kỹ năng tu luyện của anh không tệ, nhưng lại không liên quan tới tôi. Tại sao tôi lại phải biết đến anh.”
Trong lòng Đường Tuấn khẽ rung động: “Xem ra Phương Nguyên Minh chưa nói với cô về tôi.”
“Không phải người nào cũng có tư cách để Đại tiểu thư của chúng ta nhớ?” Một giọng nói già nua vang lên.
Cùng lúc đó, một lão già mặc áo xám đi đến trước Chu Nhã Nhi, ngăn cách cô ta và Đường Tuấn.
Chu Nhã Nhi nhướn mày: “Hồng lão.”