Chu Nhã Nhi nhìn thấy, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Chỉ thấy một người đàn ông trung niên đi tới, dường như anh ta đi rất chậm, nhưng trong thời gian một cái chớp mắt, người đàn ông trung niên đã vượt qua hai mươi ba mươi mét đi tới trước mặt bọn họ.
Mấy người nhìn thấy người đàn ông trung niên, thì không có cách nào nữa ngồi vững ở trên hư không, dồn dập rơi xuống đứng trên mặt đất, chào người đàn ông trung niên: "Chú ba Phương."
Phương Đạo Tuyền, cảnh giới Nguyên Anh, cao thủ thứ hai của nhà họ Phương, chỉ đứng sau Phương Nguyên Thái!
Phương Đạo Tuyền nhìn mấy người, cười ha ha nói: "Các người đang luận đạo à."
Phương Nguyên Minh cung kính nói: "Trước mặt chú ba, nào dám nói hai chữ luận đạo."
Anh ta rất biết thực lực của chú ba mình, mặc dù không được liệt vào Tiên bảng, nhưng tuyệt đối là người có năng lực.
Phương Đạo Tuyền vừa chuẩn bị nói chuyện, trái tim của anh ta khẽ nhảy lên, ánh mắt không kìm lòng nổi nhìn về cái ly nước trên đất kia. Anh ta liếc mắt nhìn, cảm thấy không có gì. Nhưng khi anh ta tập trung suy nghĩ nhìn lại lần nữa, giống như nhìn thấy thứ gì vô cùng đáng sợ, cơ thể cũng run lên.
"Chú ba, người này nói thuật pháp của anh ta giấu ở trong ly nước này, chỉ có cảnh giới Nguyên Anh mới có thể nhìn thấu. Chú giúp cháu nhìn thử đi." Phương Nguyên Minh nói.
Tinh thần của Phương Đạo Tuyền chấn động, đi tới trước mặt Đường Tuấn, cung kính hỏi: "Thuật pháp này thật sự là do cậu thi triển?"
Đường Tuấn gật đầu.
Trong lòng Phương Đạo Tuyền chấn động, quát lên: "Nguyên Minh, còn không qua đây xin lỗi vị tiên sinh này!"
Phương Nguyên Minh không hiểu rõ, nói: "Chú ba, chú nói cái gì. Anh ta vốn là tên lừa gạt, nào có thuật pháp gì."
Phương Đạo Tuyền nói: "Đó là do cháu có mắt không tròng."
Anh ta hơi khom người với Đường Tuấn, nói: "Tiểu bối ngạo mạn, tôi sẽ dạy dỗ giúp tiên sinh."
Đường Tuấn gật đầu.
Phương Đạo Tuyền cẩn thận từng li từng tí cầm lấy cái ly trước mặt Đường Tuấn, cong ngón tay búng ra, ly thủy tinh vang lên tiếng vang thanh thúy.
Tiếng vang không có xu hướng yếu đi, ngược lại càng ngày càng lớn, cuối cùng như tiếng rồng gầm vậy. Một con rồng nước chậm rãi xuất hiện trong chiếc ly lớn chừng bàn tay. Lúc rồng nước rời khỏi cái ly, thân thể chỉ to như cánh tay trẻ con. Nhưng khi rồng nước đón gió thì dài ra, trong nháy mắt đã biến thành một con rồng khổng lồ.
Thân hình con rồng khổng lồ chiếm cứ gần hai phần ba không gian nơi này, dài tới hai ba mươi mét, vảy rồng tỏa ra ánh sáng trong suốt rực rỡ ở dưới ánh đèn. Phương Nguyên Minh biến hóa ra người khổng lồ cùng rồng khổng lồ so sánh tựa như điểm nhỏ bé không có gì đáng để tâm.
Mọi người giật mình.