Chiến Thần Thánh Y

Chương 2174




Chu Nhã Nhi thanh âm hơi lạnh lùng, nói: “Anh có phải muốn nói anh mới là đệ nhất thần y hay không.”  

Đường Tuấn uống một ngụm rượu, nói: “Có thể nói như vậy.”  

Chu Nhã Nhi khuôn mặt hơi lạnh, trong lòng vừa tức vừa giận: “Tôi thật sự điên rồi. Mình ngồi ở bên kia không tốt sao, vì sao lại tới nói chuyện phiếm với loại người này.”  

Đường Tuấn nhìn Chu Nhã Nhi một cái, nói: “Cho cô một lời khuyên, nếu như không muốn chết, thì không nên gả cho Phương Nguyên Thái.”  

Chu Nhã Nhi cười lạnh, nói: “Không gả cho Phương Nguyên Thái, chẳng lẽ gả cho ngươi sao?”  

Đường Tuấn rất quyết đoán cự tuyệt: “Cô không được.”  

Chu Nhã Nhi trực tiếp không coi thường lời nói của Đường Tuấn. Cô đảo mắt, nói: “Nếu anh rất tự tin, tôi sẽ đưa anh đến một nơi khác để chơi."”  

Đường Tuấn vốn không có nhiều hứng thú, nhưng câu nói tiếp theo của Chu Nhã Nhi khiến anh có hứng thú.  

“Tôi sẽ cho anh thấy mặt thật của thế giới.”  

“Người tu hành sao?”  

Chu Nhã Nhi mỉm cười, nói: “Xem ra anh biết không ít.”  

Cô quyết định đả kích Đường Tuấn một chút.  

Chu Nhã Nhi dẫn Đường Tuấn đi tới tầng trên cùng của câu lạc bộ Minh Nguyệt. Nơi này rất trống trải, không có đặt bàn ghế gì, không giống phòng khách, càng giống như một võ trường khổng lồ.  

“Chị Nhã Nhi.”  

“Chị Nhã Nhi.”  

Chu Nhã Nhi vừa tiến vào nơi này, rất nhiều người đều nhao nhao chào hỏi cô. Trên người những người này đều tản ra khí tức mạnh hoặc yếu, không phải người tu pháp thì chính là người tu hành võ đạo, có người chân đạp hư không, có người cả người bị bao trùm trong ngọn lửa.  

Chu Nhã Nhi lần lượt đáp lời, vừa tiến vào nơi này, đầu cô ngẩng lên, cao ngạo như thiên nga. Cô nhìn về phía Đường Tuấn, hỏi: “Thế nào? Chấn động đi.”  

Đường Tuấn rất bình tĩnh, nói: “Bình thường thôi.”  

Những người này cảnh giới Nguyên Anh cũng không có, cảnh giới Nguyên Đan chỉ có một hai người, còn không bằng binh lính Phá Quân Doanh quét đất, thật không có gì đáng để anh nhìn nhiều hơn.  

Chu Nhã Nhi cười lạnh, vừa định nói chuyện, có người lại nói chuyện trước một bước.  

“Khẩu khí thật lớn.”  

Một đám người đi về phía Đường Tuấn và Chu Nhã Nhi, phía trước chính là Phương Nguyên Minh, vừa rồi người vừa nói chuyện cũng là anh.  

Phương Nguyên Minh nhìn thoáng qua Đường Tuấn, nhíu mày nói: “Sao lại là anh.”  

Chu Nhã Nhi nói: “Luận đạo đã bắt đầu chưa?”  

Phương Nguyên Minh nghe vậy, không nhìn Đường Tuấn nữa, tựa hồ rất khinh thường. Sắc mặt anh ngưng trọng gật đầu, nói: “Mới bắt đầu.”  

Nói xong, bảy tám người trực tiếp ngồi xuống. Bọn họ cũng không có ngồi trên mặt đất, mà là cách mặt đất một đoạn, cả người tựa hồ như lơ lửng trên không trung. Một trận hào quang bao vây Chu Nhã Nhi, làm cho cô cũng lơ lửng.  

Chu Nhã Nhi nói với Đường Tuấn: “Anh cũng ngồi xuống đi.”  

Đường Tuấn ngồi xuống, ngồi trên mặt đất.  

Những người khác thấy thế, vẻ mặt nhất thời lộ ra vẻ khinh thường.