Đường Tuấn nói: “Cho dù cô không nói thì bọn họ cũng sẽ không làm gì được tôi.”
Chu Nhã Nhi lắc đầu, lại nói: "Chủ nghĩa đàn ông, có phải anh thấy được một cô gái cứu rất ngượng ngùng đúng không? Tôi nói cho anh biết, tôi ngoắc ngoắc ngón tay thì không biết có bao nhiêu đàn ông như anh đồng ý quỳ gối trước mặt tôi đó. Đừng quá coi trọng bản thân, nếu như anh có bản lĩnh như Phương Nguyên Thái có lẽ còn có tư cách nói như vậy, nhưng bây giờ anh không đủ, ngược lại sẽ hại anh đó.”
Phương Nguyên Minh châm chọc nói: “Chị Nhã Nhi, anh ta cũng xứng so với anh trai em sao. Cho dù cho anh ta một trăm năm thì cũng không theo kịp anh trai em.”
Chu Nhã Nhi cười nói: “Tôi cũng chỉ là nói mà thôi. Lần này xếp lại Tiên bảng, có lẽ Nguyên Thái sẽ có cơ hội tiến gần hơn một bước.”
“Đừng có làm càn nữa, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”
Nói xong câu này, Chu Nhã Nhi và Phương Nguyên Minh dẫn theo đám người rời đi.
Ninh Đình Trung lên tiếng nhắc nhở: “Nhà họ Chu với nhà họ Phương có hai vị chí tôn tọa trấn, sản nghiệp trải rộng khắp các lĩnh vực, bản thân hai nhà đó chính là hai gia tộc vô cùng lớn mạnh. Nếu Chu Nhã Nhi kết hôn với Phương Nguyên Thái, hai nhà kết thành liên minh, chắc chắn sẽ thay đổi thế cục của toàn bộ nền thương mại Việt Nam hiện nay.”
Đường Tuấn lắc đầu, nói: “Chuyện liên hôn lần này không đơn giản như vậy đâu. Theo như cách anh nói, Phương Nguyên Thái là cao thủ trên bảng Tiên, mà Chu Nhã Nhi quá lắm cũng chỉ có thể coi là có chút nhan sắc hơn người thường mà thôi, thân phận hai người khác nhau như trời với đất, vì điều gì mà Phương Nguyên Thái lại muốn cưới cô ta?”
Ninh Đình Trung khẽ cau mày, vấn đề này quả thực đã làm rất nhiều người cảm thấy khó hiểu. Dựa vào thân phận và địa vị hiện tại của Phương Nguyên Thái, có dạng phụ nữ nào mà anh ta không tìm được đây?
“Không lẽ cậu đã nhìn ra rồi?” Ninh Đình Trung thấy trên mặt Đường Tuấn có chút ý cười, không nhịn được mà hỏi.
Những lời này vừa nói ra, chính bản thân anh ta cũng còn cảm thấy có chút buồn cười,tuy rằng Đường Tuấn đã tới cảnh giới Nguyên Anh, nhưng so với cao thủ trên bảng Tiên như Phương Nguyên Thái thì vẫn còn thua xa, chắc chắn chênh lệch rất lớn. Làm sao anh có thể hiểu được suy nghĩ của Phương Nguyên Thái đây.
Đường Tuấn bình tĩnh, nhẹ nhàng mà cười, cũng không giải thích nhiều. Vừa rồi anh cảm ứng được trong cơ thể của Chu Nhã Nhi có một cỗ lực lượng thần bí đang ở trong trạng thái ngủ đông. Chu Nhã Nhi tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài cô ta thể hiện ra.
“Trước tiên đến Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền đã.”
Ba người Đường Tuấn cũng không phô trương thanh thế, lại một chiếc xe đến Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền.
Tập đoàn Thiên Thanh và trụ sở chính của Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền tất cả đều dời tới Hà Nội rồi. Chuyện này đã xảy ra bảy tám tháng trước, khi đó đúng lúc cổ phần Ninh Đình Trung nắm trong tay bị nhà họ Phương đoạt mất.
Trong tay Ninh Đình Trung cầm một vài tư liệu, từ từ nói: “Mấy năm nay Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền phát triển không tệ, dựa vào những bài thuốc cổ, những phương pháp chữa trị cậu để lại, đã làm xuất hiện rất nhiều thiên tài ngành y học. Hiện giờ phó hội trưởng Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền Lâm Hoành Thiên được tung hô là bác sĩ giỏi nhất Việt Nam.”
Anh ta lặng lẽ nhìn thoáng qua Đường Tuấn, muốn nhìn thử phản ứng của Đường Tuấn. Bởi vì trước kia Đường Tuấn cũng được ca tụng là bác sĩ giỏi nhất Việt Nam.
Đường Tuấn khẽ nhíu mày: “Lâm Hoành Thiên là ai?”
Trước khi anh rời đi cũng chưa từng nghe qua tên của Lâm Hoành Thiên này.