*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ninh Đình Trung sững sờ, anh ta đương nhiên không tin vào y thuật của Đường Tuấn. Nhưng thời gian này đều là Tiêu Huyền Nhi chăm sóc cho Âu Dương Hồng Phượng nên chắc chắn sẽ biết rõ tình hình sức khỏe của Âu Dương Hồng Phượng nhiều hơn Đường Tuấn. Anh ta cũng không dám hỏi Đường Tuấn điều gì, mồ hôi đầm đìa trên trán anh ta.
“Vậy phải làm sao?” Ninh Đình Trung vội hỏi.
Tiêu Huyền Nhi nói: “Tôi cố gắng hết sức, có lẽ sẽ cứu được chị Hồng Phượng, nhưng quá trình này cần phải tập trung, không được có chút sơ suất nào.”
Cô ta nhìn Đường Tuấn và lạnh lùng nói: “Bảo bạn anh ra ngoài đi, nếu không thì sẽ ảnh hưởng đến tôi.”
“Chuyện này!” Ninh Đình Trung do dự.
Anh ta sẽ không nghi ngờ Đường Tuấn, nhưng lúc này anh ta không thể không lựa chọn.
Ninh Đình Trung hỏi: “Vũ Nhi! Có phải cô nhầm rồi không?.”
Ánh mắt của Tiêu Huyền Nhi trở nên hung dữ, cô ta khoanh tay và mạnh mẽ nói: “Anh Ninh! Anh đang nghi ngờ y thuật của tôi ư? Nửa năm nay tôi đã chăm sóc cho chị Hồng Phượng, tôi có sai lần nào chưa? Nếu không có tôi thì chị Hồng Phượng đã chết từ lâu rồi. Nếu anh ta không ra ngoài ngay lập tức thì tôi sẽ không chữa trị cho chị Hồng Phượng.”
Ninh Đình Trung bắt đầu thấy khó xử, anh ta không ngờ Tiêu Huyền Nhi thường ngay dịu dàng lại trở nên mạnh mẽ đến vậy, điều này khiến anh ta không biết làm sao. Nhưng chuyện có liên quan đến tính mạng Âu Dương Hồng Phượng nên anh ta không có thời gian nghĩ ngợi nhiều.
“Tôi sẽ không đi.” Đường Tuấn nói với giọng rất mạnh mẽ.
Tiêu Huyền Nhi sắc mặt ủ rũ, hét lên: “Anh không đi thì tôi đi.”
Dứt lời, cô ta làm ra vẻ muốn đi ngoài ra.
Ninh Đình Trung hoảng sợ, bởi vì hiện giờ Tiêu Huyền Nhi rất có thể là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Âu Dương Hồng Phượng. Anh ta nhìn về phía Đường Tuấn, định mở miệng định nói gì nhưng Đường Tuấn không cho anh ta cơ hội để nói, anh lạnh lùng nói: “Hôm nay cô cũng không được đi. Cô hãy đưa mệnh phách của Hồng Phượng ra đây.”
Bước chân của Tiêu Huyền Nhi khựng lại, ánh mắt hoảng sợ né tránh, nhưng cô ta lấy lại bình tĩnh ngay, trừng mắt nhìn Đường Tuấn và nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Ninh Đình Trung cũng ngẩn người, giải thích: “Đường Tuấn! Vũ Nhi là chị em tốt với Hồng Phượng, cô ấy không thể làm ra chuyện này được.
Đường Tuấn đến bên Âu Dương Hồng Phượng, gõ nhẹ lên trán của cô ta và hét lên: “Hồn ơi về đi!”
Trên ngón tay của Tiêu Huyền Nhi có mang một chiếc nhẫn có hình như năm ngôi sao sáng, lúc này trên chiếc nhẫn bỗng tỏa ra một luồng sánh sáng, bên trong phát ra giọng nói khủng khiếp.
“Đó là giọng nói của Hồng Phượng.” Ninh Đình Trung ngơ ngác.
“Quay về!” Đường Tuấn lại hét lên một tiếng.
Một tiếng ầm, như có gì đó bị kéo vào ấn đường của Âu Dương Hồng Phượng.