Mệnh phách chủ quản ý thức.
Đường Tuấn trầm giọng nói: “Võ giả Hổ Cửu đã làm đứt kinh mạch của Hồng Phượng. Ngoài ra, tu pháp giả cũng ra tay rồi, là anh ta đã lấy đi mệnh phách của Hồng Phượng.”
Ninh Đình Trung ngạc nhiên, nghẹn ngào nói: “Còn có một tu pháp giả.”
Trong ánh mắt Đường Tuấn hiện lên vẻ tức giận: “Người ra tay quả là độc ác, muốn Hồng Phượng sau khi chết phải chịu nhiều đau đớn.”
Ninh Đình Trung toàn thân run rẩy, trên khuôn mặt hiện rõ sự phẫn nộ, nói: “Là ai?”
Đường Tuấn bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, bên ngoài truyền đến tiếng hét kinh ngạc của một cô gái.
Ninh Đình Trung vội vàng ra ngoài, sau đó dẫn cô gái vào trong.
Cô gái này có một đôi mắt rất có hồn với dung mạo xinh đẹp, nhìn có vẻ rất đáng thương, khiến người ta không khỏi xót xa. Cô ta vỗ ngực nói với Ninh Đình Trung: “Anh Ninh! Những người bên ngoài là ai? Sao lại chết ở đây?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tá tái mét, dường như trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Ánh mắt của Ninh Đình Trung dịu dàng hơn rất nhiều, nói: “Bọn họ đến thu tiền bảo kê. Lúc nãy, có người ở trong tối đã ra tay giết bọn họ.”
Anh ta cố ý giấu chuyện Đường Tuấn ra tay. Nếu tin Đường Tuấn trở về bị truyền ra ngoài sẽ chấn động nước Việt Nam.
Ninh Đình Trung nói: “Cô ấy là Tiêu Huyền Nhi, là bạn của Hồng Phượng. Sau khi Hồng Phượng và tôi xảy ra chuyện thì rất nhiều người bạn trước đây đều cắt đứt liên hệ với chúng tôi, chỉ có Vũ Nhi thỉnh thoảng đến thăm Hồng Phượng.”
Tiêu Huyền Nhi cười và nói: “Anh Ninh! Đây đều là những chuyện tôi nên làm.”
Cô ta chợt thôi cười, kinh ngạc nhìn Hồng Phượng đang nằm trên giường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt mơ hồ ban đầu của Âu Dương Hồng Phượng bỗng trở nên sợ hãi lo lắng.
“Chị Hồng Phượng tỉnh rồi.” Tiêu Huyền Nhi lẩm bẩm.
Ninh Đình Trung chỉ về phía Đường Tuấn và nói: “Đây là một người bạn của tôi, y thuật không tồi, là anh ta đã làm Hồng Phượng tỉnh lại.”
Tiêu Huyền Nhi liếc nhìn Đường Tuấn, khẽ nheo mắt cười và nói: “Vậy à? Xem ra anh Ninh cũng có không ít bạn đấy?”
Cô ta đến bên giường và ngồi xuống, nói: “Để tôi bắt mạch cho chị Hồng Phượng để xem hôm nay tình hình sức khỏe của chị ấy thế nào?”
Ninh Đình Trung gật đầu, nhỏ nhẹ giải thích với Đường Tuấn: “Vũ Nhi biết chút y thuật, khoảng thời gian này đều là Vũ Nhi chăm sóc sức khỏe cho Hồng Phượng.”
Đường Tuấn suy ngẫm rồi gật đầu.
Lúc này, Tiêu Huyền Nhi đã bắt mạch xong cho Âu Dương Hồng Phượng. Nụ cười của cô ta chợt biến mất, cô ta đứng dậy, ánh mắt nhìn sát Đường Tuấn và lạnh lùng nói: “Nói! Anh đã làm gì chị Hồng Phượng?”
Ninh Đình Trung ngẩn người, nói: “Sao thế?”
Tiêu Huyền Nhi chỉ về phía Âu Dương Hồng Phượng đang nằm trên giường và nói: “Tuy chị Hồng Phượng hôn mê nhưng trong người vẫn có sức sống, giờ sức sống trong cơ thể chị Hồng Phượng tan biến rồi, có lẽ sẽ không qua nổi đêm nay đâu.”
“Chuyện này!”