Mi tâm của người đàn ông trung niên nổ tung.
Đường Tuấn giống như không nhìn thấy, đến đầu cũng không quay qua hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Ninh Đình Trung há hốc mồm, cảnh tượng vừa mới xảy ra thực sự quá quỷ dị. Khiến đạn xoay quặt lại, đây phải là tu vi như thế nào vậy?
Có điều những sự việc chấn kinh trên người Đường Tuấn anh ta cũng đã nhìn qua không ít, cho nên rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh.
Ninh Đình Trung thu lại cây gậy gỗ, đi vào trong nhà.
Bên trong căn phòng tối om, một cô gái đang nằm trên chiếc giường cũ. Hai mắt cô gái nhắm nghiền, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, nếu như không phải còn có chút hô hấp yếu ớt thì cô ta không khác người chết là bao. Cô gái này chính là vợ của Ninh Đình Trung, u Dương Hồng Phượng.
Nhìn cô gái giống như đang ngủ say, Ninh Đình Trung nức nở nói: “Hồng Phượng vì cứu tôi đã cùng Hổ Cửu nhà họ Phương giao thủ, bị Hồ Cửu đánh một chưởng. Tu vi của Hồng Phượng khi đó mới là Thần Hải mà Hổ Cửu đã đột phá Nguyên Đan, cô ấy sao có thể là đối thủ của ông ta?”
Anh ta bỗng nhiên nhìn về phía Đường Tuấn, trong mắt lóe ra tia sáng nói: “Anh chắc chắn có thể chữa khỏi cho Hồng Phượng đúng không?”
Đường Tuấn đi về phía trước, bắt mạch cho u Dương Hồng Phượng. Trên mặt anh lập tức hiện ra vẻ u ám. Kinh mạch trong người u Dương Hồng Phượng bị đứt đoạn, đã trở thành phế nhân, sở dĩ không có chết đi là bởi vì trong cơ thể của cô ta có một cỗ lực lượng đang duy trì, nhưng cỗ lực lượng này đã sắp tiêu hao hết.
Đường Tuấn hỏi: “Hổ Cửu là ai? Tại sao muốn ra tay với các người?”
“Hổ Cửu là tông sư nhà họ Phương đặc biệt mời đến, sau khi ông ta làm hại Hồng Phượng đã uy hiếp tôi, bắt tôi giao ra cổ phần của tập đoàn Thiên Thanh, nếu không ông ta sẽ trực tiếp giết chết Hồng Phượng.”
Tay Ninh Đình Trung nắm chặt đến mức đốt ngón tay trắng bệch, nói: “Tôi biết bản thân rất vô dụng, cũng rất xin lỗi anh. Anh đem tập đoàn Thiên Thanh giao lại cho tôi, tôi, tôi lại.”
Nói đến đây, nước mắt Ninh Đình Trung đã rơi trên mặt đất.
Đường Tuấn vỗ vỗ vai anh ta rồi nói: “Tôi không trách anh, tôi sẽ lấy lại về.”
“Tôi điều trị cho Hồng Phượng trước đã.”
Đường Tuấn lấy ra ngân châm, dùng thủ pháp Thôi Linh Tơ, pháp lực hóa thành sợi tơ, nối lại kinh mạch đã đứt bên trong cơ thể của u Dương Hồng Phượng. Sau đó, anh lại lấy ra một viên linh quả để dược lực dung nhập vào người u Dương Hồng Phượng.
Làm xong những thứ này, Đường Tuấn thu tay lại.
“Ưm” một tiếng, u Dương Hồng Phượng yếu ớt tỉnh lại.
“Hồng Phượng, em tỉnh rồi?” Ninh Đình Trung nhào tới, nắm lấy tay u Dương Hồng Phượng.
u Dương Hồng Phượng mê man nhìn anh ta một cái nhưng không có đáp lại gì.
Đường Tuấn nhìn thấy một màn này, trên mặt lộ ra tức giận nói: “Mệnh phách của Hồng Phượng bị người ta câu mất, cho dù thương thế của cô ta được tôi chữa khỏi nhưng là so với người gỗ cũng chẳng có gì khác biệt. Kẻ ra tay thật đáng chết!”