*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn xua tay nói: “ Tôi tự có tính toán.”
Cuối cùng, Đường Tuấn thả hai người họ đi, còn một mình mình bay về phía Địa Cầu.
Địa Cầu.
Lúc này chính là nửa đêm, sắc trời tối đen như mực. Đường Tuấn đứng trên đường phố, nhìn nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, trong lòng vô cùng bùi ngùi.
Rời đi sắp 4 năm, anh cuối cùng đã trở về.
Thần thức của anh giống như dòng nước chảy tuôn trào, rất nhanh bao trùm toàn bộ thành phố. Dựa vào thần thức Hoá Thần Cảnh của anh, nếu như muốn, thậm chí có thể đem thần thức bao trùm toàn cầu, tiến hành giám sát 24 giờ.
Dưới thần thức của anh lúc này, những điều phát sinh ở thành phố Lai Châu từng màn một lần lượt xuất hiện trong đầu của anh.
“Tố chất thân thể của người dân đất nước đã nâng lên ít nhất ba lần, mặc dù vẫn chưa thể so bằng thế giới Man Hoang, nhưng so với trước đây đã mạnh hơn rất nhiều.”
Đường Tuấn nhìn thấy một đứa trẻ bảy, tám tuổi bình an nhảy xuống từ tầng ba, còn thấy được một ông lão nhẹ nhàng nâng lên khối sắt nặng gần 100 cân.
Những điều này đều khiến anh có chút kinh ngạc, mới chỉ trong thời gian chưa đến 4 năm, Địa Cầu đã thay đổi nhanh chóng tựa như đã trải qua ngàn năm.
Một biến cố lớn sắp phát sinh tại Địa Cầu, trong lòng Đường Tuấn bỗng nhiên sinh ra loại dự cảm này.
Anh nhanh chóng đè ý nghĩ này xuống, tiếp tục dùng thần thức dò xét thành phố Lai Châu. Trước kia, Hiệp hội y học cổ truyền cùng tập đoàn Thiên Thanh đều là ở thành phố Lai Châu, có rất nhiều bạn bè, người thân của anh đều ở nơi này, cho nên anh trở về ở đây đầu tiên.
Nhưng thần thức rộng lớn của anh đã quét qua cả thành phố, lại không có nhìn thấy bóng dáng của Hiệp hội y học cổ truyền cùng tập đoàn Thiên Thanh, thậm chí ngay cả khí tức quen thuộc cũng không có.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Đường Tuấn nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên có chút bất an. Ý niệm của anh lại vận động, thần thức tiếp tục khuếch tán ra. Lần này, anh cuối cùng cũng cảm ứng được hai luồng khí tức quen thuộc.
Vị trí của hai luồng khí tức này rất chênh vênh, có lẽ là ở trong khu ổ chuột của thành phố Lai Châu, do vậy nên trước đó Đường Tuấn không tìm ra được.
“Hử?”
Lông mày Đường Tuấn nhíu lại, lộ ra một tia u ám, sau đó hư ảo biến mất tại chỗ.
Khu Vĩnh Yên, thành phố Lâm Châu. Đây là nơi tồi tàn nhất thành phố Lai Châu, thậm chí còn không bằng xóm hay khu ổ chuột trong thành phố. Phía trước một ngôi nhà ở khu Vĩnh Yên, một đám người đang đứng đối đầu nhau. Căn nhà này là từ vài tấm gỗ ghép lại với nhau tạo thành, giống như gió thổi qua một cái cũng sẽ đổ. Mà đằng trước cũng