Trên đỉnh núi, đám người dừng lại quan sát, trong đó có đạo sĩ Minh Tâm và Cung Trang Mỹ Nữ.
Đạo sĩ Minh Tâm rít một tiếng, hơi thất vọng, lên tiếng: “Tôi còn tưởng rằng là ai, hóa ra cũng chỉ là một người tầm thường, thật sự chẳng có gì đặc biệt khiến tôi chú ý đến.”
Cung Trang Mỹ Nữ khinh thường nói: “Chỉ là một tên nhóc, không cần quá để tâm làm gì.”
Đạo sĩ Minh Tâm nói tiếp: “Để Lưu Quang đối phó với cậu ta xem thực lực cậu ta như thế nào. Nếu ngay cả Lưu Quang, cậu ta cũng không đánh được thì không cần đánh nhau làm gì cho phí sức.”
Đường Tuấn nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi trên tảng đá, nhíu mày hỏi: “Các ông muốn ngăn cản tôi sao?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng, nói: “Thương cậu là hậu bối, tôi nhường cậu một kiếm.”
“Nhường cho tôi một kiếm.”
Đường Tuấn không nhịn được cười lên, khinh miệt nói: “Ông nghĩ ông có đủ bản lĩnh không?”
Sắc mắt người đàn ông trung niên hơi biến đổi, sau đó quát lên: “Đừng có nói linh tinh”
Nói xong, ông ta đột nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ. Một dải lụa màu bạc vung vào trong không trung, như thủy ngân bị nổ, nhanh đến mức không thể tin nổi.
Đạo sĩ Minh Tâm vỗ tay khen ngợi: “Quả nhiên là chủ nhân của điện Lưu Quang, thanh kiếm này có thể so sánh với ánh sáng. Đừng nói đối phó với một kẻ mới nhập môn Hóa Thần, ngay cả đấu với Hóa Thần cũng tự tin.”
Người đã ông trung niên vô cùng tự hào về thanh kiếm của mình, trên mặt tươi cười.
“Quá chậm.” Bỗng nhiên, một tiếng quát khẽ rõ ràng vang lên.
Đường Tuấn vỗ tay, nhanh hơn một nhịp, đập lên thân của thanh kiếm.
Coong!
Tiếng linh kiếm va vào nhau, ngay lập tức bắn mạnh trở về.
Người đàn ông trung niên nắm chặt thanh kiếm, còn chưa kịp kinh ngạc đã thấy thân ảnh của Đường Tuấn như Thần Ma lao tới đỉnh đầu của ông ta, tát một cái.
Bốp!
Một âm thanh chói tay vang lên.
Trên mặt người đàn ông trung niên bây giờ xuất hiện thêm một dấu bàn tay.
Vậy mà Đường Tuấn dám tát ông ta một cái, hơn nữa, ông ta lại không thể tránh được.
Trong lòng ông ta cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, người đàn ông trung niên quát lên: “Cậu là đang tự tìm cái chết.”
Ông ta là người đứng đầu một điện, có quá nhiều người phải quỳ lạy, kính nể, vậy mà bây giờ lại bị đánh một cái bạt tai.
Đường Tuấn liếc ông ta, lạnh lùng nói: “Đừng nói nhiều, tôi sẽ giết ông đấy.”
Sắc mặt người đàn ông trung niên xám lại, không dám nói thêm câu nào. Bởi vì ông ta đột nhiên nghĩ lại, vừa rồi Đường Tuấn có thể tát ông ta một cái, vậy chắc chắn cũng có thể chém ông ta một kiếm.
“Cậu ta tại sao có thể làm được chuyện này.”