*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai tin tức này truyền đi với tốc độ nhanh đến chóng mặt, khiến cho toàn bộ thế giới Man Hoang xảy ra một trận chấn động kinh hãi.
Trong Phá Trại Doanh, Đường Tuấn im lặng không nói gì, anh ta hờ hững nhìn lá thư khiêu chiến trong tay.
Người được ra lệnh giao lá thư khiêu chiến đến Phá Doanh Trại là Hồng Hữu Châu, ông ta nhìn Đường Tuấn, giễu cợt nói: "Lam thiên sứ đại nhân đã nói, nếu anh muốn sống sót, anh hãy tự phế bỏ toàn bộ tu vi của mình, sau đó bò đến trước mặt ông ta. Lam thiên sứ đại nhân có thể thương xót mà giữ lại cho anh một con đường sống!"
Hồng Hữu Châu có chút tự đắc. Ngày hôm đó ông ta đã mất mặt dưới tay Đường Tuấn, mà Thịnh Tư Đường đã bảo vệ ông ta, khiến ông ta cũng không còn lựa chọn nào khác. Nhưng bây giờ, Đường Tuấn trong mắt ông ta không khác gì người đã chết, chẳng qua là chuyện sớm muộn thội.
Đường Tuấn cất lá thư khiêu chiến đi, lạnh lùng liếc hắn một cái, nói: "Ông có biết ông đang đứng đây nói chuyện với ai hay không?"
Hồng Hữu Châu cười nhạo: "Anh dám làm gì ta không?"
Hồng Hữu Châu bây giờ giữ vai trò là một sứ giả của Trì Hòa Vũ, vì vậy ông ta tin rằng Đường Tuấn dám động đến ông ta dù chỉ là sợi tóc.
"Phải để ta tự tay xử lý ông sao? Ông tự đề cao bản thân mình quá rồi đó?" - Đường Tuấn tức giận
Đường Tuấn phất tay, lập tức có hơn chục tên binh lính Bán Bộ Hóa Thần xuất hiện. Dù sao thù Hồng Hữu Châu cũng chỉ đạt tới cảnh giới Bán Bộ Hóa Thần, nên không bao lâu ông ta đã bị khống chế một cách dễ dàng.
Đường Nghiêu nói: "Đánh gãy chân ông ta. Nếu ông ta đã muốn bò, thì cứ cho ông ta bò cho thỏa thích!"
Hồng Hữu Châu kinh hãi, trước khi tới đây ông ta đã từng nghe nói Phá Trại Doanh có hơn một trăm binh lính Bán Bộ Hóa Thần, lúc đó ông ta hoàn toàn không tin, nhưng bây giờ không tin cũng bắt buôc phải tin. Lúc trước ông vẫn có thể là địch thủ của Đường Tuấn, nhưng bây giờ ông ta đã không còn đủ tư cách đó nữa. Hồng Hữu Châu muốn cầu xin Đường Tuấn nương tay tha cho ông ta lần này, nhưng hàng chục tên lính Bán Bộ Hóa Thần đã kéo ông ta ra ngoài và không cho ông ta có bất cứ cơ hội mở miệng.
"Không ngờ anh cũng đã đột phá cảnh giới Hóa Thần" - Trong lều lớn đột nhiên vang lên một giọng nói, sau đó một bóng người lặng lẽ xuất hiện trước mặt Đường Tuấn. Người này chính là Bạch Thụy Du.
Đường Tuấn cười nói: "Anh Bạch Thụy Du, không phải bây giờ anh đang canh giữ thành Man Thú sao?"
Bạch Thụy Du cười khổ, nói: "Anh còn hỏi, giờ còn canh giữ cái gì nữa chứ? Anh đã tiêu diệt rất nhiều gia tộc, dưới trướng anh còn có không biết bao nhiêu Bán Bộ Hóa Thần nữa. Bây giờ, ai dám lộn xộn trong biển Tinh Tú cơ chứ. Tôi còn phải đứng dưới anh hào quang của anh, mới có thể nhàn nhã sống qua ngày."
Bạch Thuy Du suy tư một chút, sau đó anh ta đột nhiên nói: "Nhưng lần này thật sự là anh đã hành sự quá lỗ mãng rồi, ngay cả Trì Phương Bằng mà anh cũng giết luôn. Trì Hòa Vũ bây giờ đã đột phá cảnh giới Hóa Thần Trung Kỳ, gần như bất khả chiến bại trong thiên hạ, anh đúng là thật quá liều lĩnh mà!"
"Bất khả chiến bại trong thiên hạ sao? Không đến mức đó chứ!" - Đường Nghiêu cười nhẹ.