Tại căn cứ của Thần Đình, bên ngoài Hồ Tinh, một số đệ tử của Thần Đình đang tuần tra như thường ngày. Tu vi của những người họ đã đạt tới cảnh tới Nguyên Anh siêu cấp, cũng được coi là hàng đệ tử giỏi trong số các đệ tử của Thần Đình.
Cô gái duy nhất trong số họ nhìn về phía Hồ Tinh bao la bát ngát, đột nhiên cô ấy hỏi: "Nghe nói ở sâu trong Hồ Tinh có một vị Thái thượng trưởng lão đang thiền định, có đúng không? Nếu có thể vào sâu trong Hồ Tinh, nhờ Thái thượng trưởng lão chỉ điểm cho chúng ta, nói không chừng sẽ sớm có thể đột phá cảnh giới".
Cô vừa dứt lời, một chàng trai trẻ tuổi vội vàng che miệng cô, vẻ mặt sợ hãi, thấp giọng nói: "Ngô Thanh Tư, cô đang muốn tìm cái chết sao?"
Những người khác ở đó cũng có những biểu hiện giống như chàng thanh niên này, như thể những gì cô gái vừa nói lúc nãy là điều cấm kỵ.
Nam thanh niên buông tay khỏi miệng cô gái và cảnh cáo cô rằng: "Sau này đừng nói bừa về chuyện đó nữa".
Cô gái Ngô Thanh Tư khó hiểu hỏi: "Tin đồn đó không đúng sao?"
Người thanh niên nhìn về phía Hồ Tinh, ánh mắt run lên, anh ta nói nhỏ: "Đây là lần đầu tiên đi cô tuần tra Hồ Tinh, nên có một số điều cô vẫn chưa biết."
Người thanh niên dừng lại một lúc, rồi sau đó nói: "Quả thật có một vị Thái thượng trưởng lão đang thiền định ở sâu trong Hồ Tinh này. Người ta đồn rằng ông ấy đã chiến đấu để tranh giành vị trí Lam thiên sứ, nhưng chỉ thua một chiêu. Kể từ đó, ông lão đó sống ẩn dật và khổ luyện trong Hồ Tinh này".
Ngô Thanh Tư có chút kinh ngạc, cô bất ngờ nói: "Vậy thì chắc chắn là sức mạnh của vị thái thượng trưởng lão này rất khủng khiếp?"
Trong mắt cậu thanh niên hiện lên vẻ ngưỡng mộ, anh ta nói: "Vị thái thượng trưởng lão này không chỉ mạnh, hiện tại trên Thần Đình, ngoại trừ hai vị Lam thiên sứ đang sống ở Lưỡng Giới Phong ra, thì sức mạnh của vị trưởng lão này là khủng khiếp nhất. Ai lại không muốn được vị trưởng lão này dạy dỗ cơ chứ?"
Anh nhìn Ngô Thanh Tư, sau đó chỉ vào Hồ Tinh, và nói: "Thật không may, những người có suy nghĩ này đã biến mất trong Hồ Tinh một cách bí ẩn. Có tin đồn rằng Hồ Tinh đã bị vị trưởng lão kia luyện thành một công cụ giết người hàng loạt. Cũng có những lời đồn đại rằng, vị thái thượng trưởng lão kia có tính khí rất quái gở và không thích gặp gỡ người ngoài. Nhưng dù sự thật ra sao thì Hồ Tinh cũng vô cùng đáng sợ, nên đội tuần tra đã gọi Hồ Tinh là hồ cấm".
Có người nhìn vẻ mặt không tin của Ngô Thanh Tư, bèn cười nói: "Ngô Thanh Tư, đừng tin anh ta. Tu vi của cô ở Thang trời Chắc có thể miễn cưỡng xem là một trong số một trăm người mạnh nhất. Điều này cũng rất tốt rồi. Nhưng cô có biết rằng những đệ tử thuộc hàng mười người mạnh nhất trong Thang trời đã từng đi vào Hồ Tinh, nhưng tất cả đều biến mất không có tin tức, thậm chí cả những con sóng nhỏ nhất trong hồ cũng không thể thấy. So với họ, thì cô có tính là gì chứ?"
Ngô Thanh Tư đã thấy hơi giật mình. Mặc dù trong lòng cô ấy đã sợ hãi, nhưng bên ngoài cô vẫn tỏ ra bình tĩnh và vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt, cô hất nhẹ mái tóc và tự tin nói: "nói không chừng thứ mà vị thái thượng trưởng lão kia xem trọng không phải là tài năng và sức mạnh, mà chính là là nhân phẩm con người"
Sau khi gia nhập Thần Đình không lâu, cô ấy đã trở thành một trong số số một trăm người mạnh nhất Thang trời, cho nên cô ấy đương nhiên vô cùng tự tin. Trước đây, các môn phái, cô ta là được tung hô chẳng khác gì tiên nữ, mọi chuyện dường như đều là cho cô, trong lòng vẫn luôn nghĩ như vậy.
"Những người khác không thể, có lẽ tôi có thể? Chắc chắn cơ hội này ở Hồ Tinh là dành cho tôi đó". - Ngô Thanh Tư nói
Khi nghe thấy cô nói vậy, người thanh niên này và những người còn lại cũng bắt đầu im lặng. Chỉ có một tia khinh thường hiện lên trong mắt họ.
Một cô gái kiêu ngạo như Ngô Thanh Tư luôn luôn cho rằng cô ta là trung tâm của thế giới, mà không biết hàng năm có bao nhiêu người bị Hồ Tinh nuốt chửng. Vì Ngô Thanh Tư không coi trọng lời họ nói đó, nên họ đương nhiên sẽ không nói thêm gì nữa.
Rầm rầm rầm.