*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn nói: “Bây giờ cũng là lúc để ta giải quyết ân oán cậu rồi.”
Trì Phương Bằng hoảng sợ nói: “Cậu không thể giết tôi được, ông nội của tôi cũng là cảnh giới Hóa Thần.”
Đám người của Hồng Nhật Linh cũng đè nén sự chấn động trong lòng, nói: “Đường Tuấn, nếu cậu dám ra tay, không sợ đắc tội Thần Đình sao, lại còn có tông phái ở phía sau chúng ta nữa?”
“Ồn ào.”
Một tiếng quát nhẹ, bia Vạn Giới ở trong tay của Đường Tuấn lại lần nữa bay về phía anh ta.
Lần đầu tiên Trì Phương Bằng bị đập tạo thành một dòng máu, rồi chết ngay lập tức. Đối với kẻ chủ mưu này, Đường Tuấn sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện bỏ qua. Mặc dù trên người của Trì Phương Bằng có đồ vật giữ mạng, nhưng ngay lập tức bị uy lực của Bia Vạn giới phá hủy.
Khi Bia Vạn Giới tiến vào, thì đám người của Hồng Nhật Linh và Liễu Ngọc Duy ngay lập tức bị chấn động đến bị thương nặng.
Cuối cùng, Bia Vạn giới vẫn buộc phải xé toạc một vết rách ở trong đội ngũ của Thần Đình, giống như vừa bị một thanh kiếm thần cắt ngang qua một nhát vậy.
Giữa bầu trời xuất hiện một cơn mưa máu.
Làm xong chuyện này, Đường Tuấn liền thu hồi Bia Vạn giới lại, ánh mắt nghiêm nghị, nói: “Còn có người nào muốn ra tay nữa không?”
Không ai dám trả lời lại. Vào lúc này, đội ngũ của thế gia đã hoàn toàn bị tiêu diệt, đội ngũ của Thần Đình cũng chỉ còn lại không đến một nghìn người nữa mà thôi!
Đường Tuấn quát lớn lên: “Còn chưa cút đi.”
Đám người của Liễu Ngọc Duy đang bị thương nặng, liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng bình tĩnh đứng lên nói: “Đường Tuấn, cậu đột phá lên Hóa Thần quả thực khiến chúng tôi rất bất ngờ, nhưng cậu cũng quá liều lĩnh rồi. Dù sao thì Trì Phương Bằng cũng là đời sau của cảnh giới Hóa Thần đó. Sau này, cậu cứ chuẩn bị nhận sự tức giận của các vị cảnh giới Hóa Thần đi.”
Mãi cho đến khi đám người Liễu Ngọc Duy rời đi một lúc lâu, bầu không khí của Phá Quân Doanh mới dần dần dịu lại, ánh mắt của đám người Sở Hải nhìn Đường Tuấn cũng trở nên tôn sùng hơn, thậm chí còn lộ ra một tia điên rồ. Một trăm năm mươi vị nửa bước cảnh giới Hóa Thần đều đồng thời quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Cảm ơn đại nhân đã có ơn tái tạo.”
“Hóa ra đây mới chính là át chủ bài của cậu sao.”
Lúc này, hai người Lưu Tuệ và Lương Hoàng Tín cùng đi tới.
Sắc mặt của Lương Hoàng Tín trông rất khó coi, rất lúng túng. Cho dù nếu không nhắc tới chuyện Đường Tuấn là cảnh giới Hóa thần, thì bây giờ Phá Quân Doang cũng chỉ có vẻn vẹn một trăm năm mươi gười, với hơn mười người nửa bước cảnh giới Hóa Thần thôi, đây chính là sức mạnh vô địch rồi. Đừng nói đến biển Tinh Tú, thậm chí trong toàn bộ thế giới Man Hoang này cũng sẽ không có thế lực nào có thể địch lại nổi. Có thể nói Phá Quân Doanh nhỏ này đã có thể coi là thế lực siêu cấp rồi.
Lương Hoàng Tín tức giận nói: “Cậu cũng đừng đắc ý quá, cậu mới giết Trì Phương Bằng thì Thần Đình nhất định sẽ ra tay. Đợi đến lúc đó thì cậu chịu đựng cho tốt vào.”
Đường Tuấn không thèm để ý đến anh ta, anh nhìn Lưu Tuệ, rồi bỗng nhiên lấy ra một vài cây kim bạc, nhanh như chớp cắm chúng vào lỗ huyệt của Lưu Tuệ. Đồng thời lấy một viên Đan Hóa thần ở dạng lỏng hòa vào trong cơ thể của Lưu Tuệ.
Số lượng Đan Hóa Thần lần này được tinh chế đã vượt quá sức tưởng tượng của anh, có khoảng gần hai trăm viên. Cho nên anh vẫn còn giữ lại một vài viên đến bây giờ.
Nổ một tiếng, dường như có thứ gì đó vỡ ra trong cơ thể của Lưu Tuệ, sau đó một cỗ khí tức bay thẳng lên trời.
Khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Tuệ đột nhiên thay đổi, cô nghẹn ngào nói: “Tôi đột phá rồi.”