Đây là một trận chiến hỗn loạn, gần ba trăm tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao hỗn chiến. Điều duy nhất khác biệt chính là, nếu như Thần Đình và các gia tộc lớn bên này có người bại trận, lập tức có người đi lên thay thế. Mà Phá Quân Doanh bên này, lại không có ai thế thân.
Các loại thuật pháp, bí kíp, võ công giống như trăm hoa đua nở, xuất hiện ở khắp nơi trên bầu trời.
Binh lính của Phá Quân Doanh vậy mà lại anh dũng lạ thường, dưới tình huống một chọi một lại có thể liên tiếp đánh bại đội quân của Thần Đình và các gia tộc lớn. Đặc biệt là đám người Hồ Thư từng phản bội Phá Quân Doanh đó, bị xem như tấm bia mà ngắm đánh.
Trong đội ngũ của các gia tộc lớn, Thu Nhiên Ngọc nói: “Quả lại có chút không sợ chết.”
Trong chiếc xe bên cạnh anh ta bỗng nhiên truyền ra một thanh âm, mang theo khí chất uy nghiêm, nói: “Nhiên Ngọc, con phải nhớ kỹ, về sau không được phép học theo những kẻ này rõ chưa. Đối với lực lượng, nhất định phải biết kính sợ. Các gia tộc lớn chúng ta liên thủ lại, đó là lực lượng hùng mạnh tuyệt đối, mấy kẻ bên kia không phải không sợ chết, mà là ngu xuẩn!”
Thu Nhiên Ngọc gật đầu nói: “Vâng, lão tổ.”
Tướng sĩ của Phá Quân Doanh cho dù có lợi hại đến đâu nhưng cũng không có hậu viện.
Một kiếm của A La Nạp chém đứt một cánh tay của đam Hồ Thư, nhưng chùy đồng trong tay Hồ Thư lại đồng thời nện lên vai cậu ấy, nửa bả vai bị chấn đến nứt ra, máu tươi chảy ra.
Hồ Thư bỗng nhiên lui về phía sau, cười khẩy nói: “Muốn kéo tôi cùng chết, không có cửa đâu.”
Trong khi nói chuyện, liền có người đi lên thế thân cho hắn ta, chiến đấu với A La Nạp đã bị thương nặng. A La Nạp dù có dũng mãnh bao nhiêu cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy, toàn thân rất nhanh phủ kín vết thương.
Đến cuối cùng, một trăm năm mươi binh sĩ của Phá Quân Doanh tuy không có ai tử vong, nhưng dường như tất cả đều bị thương nặng. Hoặc là là tay chân gãy nát, hoặc là là xương cốt vỡ vụn, thậm chí còn có người, bụng bị cắt ra một lỗ hổng, máu tươi chảy ròng ròng.
Trong không gian nồng đậm mùi máu tươi.
Mà trong đội ngũ của Thần Đình và các gia tộc lớn, trải qua một vòng nghỉ ngơi lại sinh long hoạt hổ, trở lại như thường. Giống như Hồ Thư, cánh tay trước đó bị A La Nạp chặt đứt đã hoàn hảo lại như lúc đầu, còn đang chuẩn bị tiếp tục xông vào trận chiến.
Sở Hải thở dài, nói: “Bại.”
Ánh mắt Ngân Lang Vương cực kỳ bi ai, gào rống nói: “Liều mạng theo chân bọn họ.”
Sở Hải nhìn hai mươi mấy chiếc xe trên trời cao kia, trên mặt lộ ra tia cười khổ, nói: “Liều không được.”
Những cao thủ Nửa Bước Hóa Thần đó còn chưa động thủ, đơn giản là vì đang muốn chơi trò mèo vờn chuột mà thôi. Mà bọn họ, thật đáng buồn lại là mồi cho những con mèo đó.
Thao Thiết hỏi: “Chủ nhân đâu rồi? Nếu như đại nhân có thể ra tay, có lẽ sẽ có hy vọng.”
Mấy người Sở Hải nao nao, nhìn về phía lều trướng phía sau cách bọn họ không xa. Cười khổ một tiếng, sau đó quay đầu, nói: “Thôi, đừng làm khó chủ nhân.”
Trong trận doanh của các gia tộc lớn, bên trong xe của ông cụ nhà họ Thu truyền ra thanh âm, nói: “Ra tay đi.”
“Vâng, lão tổ.”
Thu Nhiên Ngọc cung kính nói đồng ý.