Trong lều trướng của quân doanh, cũng chỉ còn lại Đường Tuấn và Lưu Tuệ.
Lưu Tuệ nhìn Đường Tuấn, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Chỉ dựa vào một câu của anh, lại khiến cho nhiều người phải đi chịu chết như vậy? Rất có cảm giác thành tựu phải không?”
Đường Tuấn bình tĩnh nói: “Bọn họ sẽ không chết.”
Lưu Tuệ lắc đầu, nói: “Những cường giả Nửa Bước Hóa Thần kia tất nhiên sẽ không ra tay kết liễu bọn họ, thế nhưng quân đội Thần Đình và những gia tộc lớn kia nhiều tu sĩ đạt cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao như vậy, dù là lấy thịt đè người, chiến đầu không cần dùng toàn lực cũng hoàn toàn có thể nghiền chết thủ hạ của anh.”
Cô ta ngừng một chút, nói: “Em cũng không muốn phí lời với anh nữa. Nhà họ Lương chúng em muốn làm giao dịch với anh, anh đưa một phần linh dược cho nhà họ Lương bọn em, nhà họ Lương sẽ đảm bảo cho các anh toàn thây.”
Không biết từ bao giờ Đường Tuấn đã lấy ra một cái bình nhỏ thưởng thức, ngắm nghía, cười nói: “Nhà họ Lương không có thể diện lớn tới như vậy đầu.”
Biểu tình Lưu Tuệ không vui, nói: “Xem ra, anh vẫn chưa nhận rõ được hiện thực nhỉ.”
Cô ta lấy ra một mặt gương đồng, gương đồng sau khi rời khỏi bàn tay của cô ta, nháy mắt trở nên cao cỡ ba mét, trên mặt kính dần hiện ra hình ảnh, đúng là cảnh tượng đám người Sở Hải đang giằng co với đám người Thần Đình cùng các gia tộc lớn.
Trong quân doanh Thần Đình, mấy người Liễu Ngọc Duy và Hồng Nhật Linh lạnh lùng mà nhìn về phía nơi nào đó trong Phá Quân Doanh, quát: “A La Nạp, Chu Kính, các cậu ngày trước đã cùng chúng tôi tiến vào Thần Đình, cũng coi như đồng môn, hiện tại đến đây, có thể tha cho các cậu một mạng.”
Bọn họ hiện tại đã đạt cảnh giới Nửa Bước Hóa Thần, mà mấy người A La Nạp mới chỉ là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, từ tận đáy lòng bọn họ liền có cảm giác cao cao tại thượng, có tư cách miệt thị, khinh thường đối phương.
Mấy người A La Nạp nhìn nhau, lạnh lùng bình tĩnh nói: “Phá Quân Doanh chỉ có những binh lính tử trận, không có những kẻ đầu hàng mưu sinh.”
Liễu Ngọc Duy châm biếm một tiếng, nói: “Vậy những kẻ kia đâu? Hồ Thư, các cậu ra đây.”
Giọng nói vừa dứt, bốn năm mươi người đứng ra từ trong đội ngũ của anh ta, vẻ mặt nịnh nọt mà mỉm cười với Liễu Ngọc Duy.
Những người này đúng là mấy kẻ Hồ Thư lúc trước đã phản bội Phá Quân Doanh.
Liễu Ngọc Duy nói: “Không phải cậu nói Phá Quân Doanh không có những kẻ đầu hàng mưu sinh sao, vậy bọn họ xem là cái gì?”
Sắc mặt mấy người A La Nạp âm trầm, cách làm của mấy kẻ Hồ Thư kia khiến bọn họ cảm thấy thật xấu hổ, cực độ tức giận.
Liễu Ngọc Duy nói: “Hồ Thư, nếu bọn họ đã hồ đồ ngang bướng đến như vậy, các cậu qua đó chém giết một trận đi.”
Cùng thời điểm đó, trong trận doanh của các gia tộc lớn, tay Thu Nhiên Ngọc vung lên, một đám tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao từ phía sau bay ra.
Thu Nhiên Ngọc nói: “Nếu bọn họ muốn chết nhanh như thế, vậy hãy cứ thành toàn giúp bọn họ đi thôi. Giết một người, thưởng một ngàn linh thạch thượng phẩm.”
Giọng nói vừa dứt, đám người phía sau anh ta ngay tức khắc trở nên xôn xao, sôi nổi muốn ứng chiến. Phải biết rằng một ngàn linh thạch thượng phẩm, tương đương với hơn một nửa gia tài trong số bọn họ.
Thu Nhiên Ngọc hơi hơi mỉm cười, nói: “Không cần vội. Đợi lát nữa sẽ có lúc cho mấy cậu ra tay.”
Trong khi nói chuyện, trận chiến trong sân đã bắt đầu rồi.