*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Long Chủng Bảo Câu, nghe nói có một tia huyết mạch của chân long, trời sinh đã vô cùng cường đại, là dị thú vô cùng quý hiếm. Nhà họ Lưu là gia tộc hàng đầu của Biển Tinh Tú, thế nhưng cũng chỉ có được ba con mà thôi.
Trong mỗi một cỗ xe, đều có vài tu sĩ thực lực cường đại không thấy rõ hình dáng ngồi, khí tức đang sợ chỉ nhẹ nhàng phát ra một chút, đã làm cho Long Chủng Bảo Câu sợ tới mức hí vang, không dám có bất cứ động tác dư thừa nào.
“Hai mươi ba ông cụ của các gia tộc lớn, năm trăm năm tới e rằng cũng không thể có được thế trận hoành tráng đến như thế này nữa.”
Ánh mắt Lương Hoàng Tín lộ ra thần sắc khiếp sợ.
Mấy ông cụ của các gia tộc lớn cũng đã ẩn cư mấy trăm năm, nhưng đều là cường giả Nửa Bước Hóa Thần. hai mươi tư gia tộc Biển Tinh Tú, xuất động hai mươi ba nhà, chỉ có nhà họ Lương bàng quan.
Ngoại trừ hai mươi ba vị lão tổ, trên chiếc xe bên cạnh bên cạnh còn có bảy vị Nửa Bước Hóa Thần nữa. Những người này là những người trẻ của các nhà, lần này cũng ra mặt.
Đi theo phía sau những chiếc xe trời đó là đám đông ngùn ngụt, không đếm được có bao nhiêu người, nhưng mỗi một khí tức phát ra đều không dưới cảnh giới Nguyên Anh Trung Kỳ.
Ở trên không trung phía Đông Nam, đội ngũ của Thần Đình cũng tới rồi. Trì Phương Viên đang ngồi trên một dị thú kì lạ có hai cánh, răng nanh tỏa ra ánh sáng sắc lạnh. Ở bên cạnh anh ta là một vị cường giả Nửa Bước Hóa Thần, còn lại phía sau là tinh anh của Thần Đình quân doanh, ngoại trừ Phá Quân Doanh, những quân doanh khác đều tới rồi.
Lương Hoàng Tín lắc đầu, nói: “Xong rồi.”
Ông ta nhìn về phía Lưu Tuệ, nói: “Tiểu Tuệ, hôm nay Phá Quân Doanh và cậu ta không thể nghi ngờ sẽ phải chết ở đây. Con đi nói cho cậu ta, nếu đồng ý đưa một bộ phận linh dược cho nhà họ Lương, nhà họ Lương chúng ta sẽ có thể để cho bọn họ để lại thân xác nguyên vẹn.”
Lưu Tuệ đồng ý, cô ta đi tìm Đường Tuấn. Cô ta vốn tưởng rằng Đường Tuấn sẽ ra mặt đón địch, ít nhất cũng chết quang vinh lừng lẫy, không ngờ vậy mà Đường Tuấn lại ngồi trong lều trướng của Phá Quân Doanh, không có chút ý tứ nào như là muốn ra tay.
Lưu Tuệ trầm giọng nói: “Đường Tuấn, lần này nhà họ Lương của em không ra tay, đã là nhớ tới ân tình trước đây của anh. Phá Quân Doanh nếu đã phải bị tiêu diệt, loại linh dược kia sao anh không đưa cho nhà họ Lương chúng em một phần.”
Đường Tuấn lạnh lùng quét mắt liếc nhìn cô ta một cái, sau đó làm lơ cô ta, hạ mệnh lệnh cho bọn Sở Hải: “Để những người cảnh giới cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao xuất chiến trước, các anh đứng ở một bên áp trận.”
Mấy người Sở Hải kinh hãi, khuyên nhủ: “Chủ nhân, đối phương dù không tính bốn mươi tám vị Nửa Bước Hóa Thần, riêng tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao cũng có gần bốn trăm người, số lượng chênh lệch quá lớn, đây đơn thuần là cho bọn họ đi chịu chết mà.”
Đường Tuấn nói: “Thực lực của bọn họ tăng lên quá nhanh, cần phải trải qua một phen chém giết sinh tử mới có thể củng cố lại tu vi. Yên tâm đi, bọn họ sẽ không chết.”
Mấy người Sở Hải ngơ ngẩn, có sự chênh lệch thực lực lớn đến như vậy còn nói cái gì mà trải nghiệm với củng cố tu vi chứ, căn bản chính là đưa đầu cho người ta chém.
Đường Tuấn nói: “Đi làm đi.”