*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn xua tay, khinh thường nói: “Bốn mươi tám Nửa Bước Hóa Thần chưa xứng để tôi phải chạy trốn.”
Lương Hoàng Tín châm chọc nói: “Khẩu khí cũng thật lớn, cậu cho rằng bản thân mình là cường giả Hóa Thần hay sao?”
Đường Tuấn nhún nhún vai, nói: “Không cần cường giả Hóa Thần phải ra tay.”
Lương Hoàng Tín cũng không buồn nói thêm gì nữa, nói: “Xem ra lần này chúng tôi đến chỉ là dư thừa thôi.”
Lưu Tuệ vội vàng nói: “Cha ơi.”
Ầm ầm ầm.
Bỗng nhiên, trên không trung của Phá Quân Doanh nổ ra từng đợt tia chớp, phát ra tiếng sấm gầm rú, phảng phất giống như bầu trời sẽ bị xé rách trong phút chốc.
Thân thể Lương Hoàng Tín cứng đờ, thấp giọng nói: “Bọn họ tới rồi.”
Ông ta lại lần nữa nhìn Đường Tuấn, nói: “Cùng chúng tôi về nhà họ Lương, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Đường Tuấn xua xua tay, nói: “Không cần.”
Dứt lời, anh đi về hướng lều trướng của Phá Quân Doanh, thanh âm tùy ý vang lên: “Sở Hải, lệnh xuống cho bọn họ chuẩn bị đi. Sau ngày hôm này, tôi muốn toàn bộ Biển Tinh Tú nghe thấy tên của Phá Quân Doanh sẽ phải sợ đến mất mật! Tôi muốn để Biển Tinh Tú này từ nay về sau, không còn tiếng nói thứ hai của bất kì quân doanh nào nữa, chỉ có duy nhất ý chí của Phá Quân Doanh ta!”
Sắc mặt Sở Hải khó coi, thở dài, sau đó đi chuẩn bị. Làm sao Biển Tinh Tú có thể không có thanh âm thứ hai được đây, cho dù là cường giả Hóa Thần chân chính cũng không thể làm được đâu.
Gương mặt của Lương Hoàng Tín càng tức giận đến nỗi gân xanh nổi đầy trán, nói: “Tiểu Tuệ, con cũng nghe thấy rồi. Cũng không phải là nhà họ Lương chúng ta không hỗ trợ, mà là tên tiểu tử này thực sự không biết trời cao đất dày ra sao.”
Nước mắt Lưu Tuệ rơi xuống, hai tay nắm chặt lấy góc áo, trông có vẻ vô cùng yếu đuối.
Đường Tuấn, sao anh lại cứ phải quật cường đến ương ngạnh như vậy? Vì sao anh lại biến thành dáng vẻ như ngày hôm nay?
Nhà họ Lương ở Biển Tinh Tú này cũng đã ngót nghét ngàn năm, sự tình bên trong thâm hậu vô cùng, cũng không dám nói những lời như vừa rồi. Đường Tuấn, anh dựa vào cái gì?
Lương Hoàng Tín vỗ vỗ bả vai cô ta, thở dài, nói: “Yên tâm đi. Nếu lát nữa có cơ hội nói, cha sẽ đại diện nhà họ Lương đứng ra.”
Lưu Tuệ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng dáng Đường Tuấn, cắn răng nói: “Không cần đâu cha, vì người ngoài mà đẩy nhà họ Lương chúng ta vào vực sâu không thấy đáy, không đáng. Nhà họ Lương chúng ta lần này coi như chỉ là người đứng xem thôi, sẽ không giúp đỡ.”
Lương Hoàng Tín ngơ ngẩn, nhưng chợt lộ ra một tia ý cười, thầm nghĩ: “Rốt cuộc thì Tiểu Tuệ cũng từ bỏ cậu rồi sao?”
“Chúng ta đã tới đây, Phá Quân Doanh còn không mau quỳ xuống nghênh đón!”
Lúc này, một thanh âm ở trên không trung của Phá Quân Doanh vang lên.