*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thao Thiết nói: “Có lẽ chủ nhân sẽ có biện pháp nào đó thì sao?”
Sở Hải nhìn anh ta một cái, hỏi: “Có biện pháp nào có thể chống đỡ được năm mươi vị Nửa Bước Hóa Thần liên thủ đây? Anh nói tôi nghe, tôi hiện tại lập tức đi làm.”
Thao Thiết không thể trả lời. Cho dù kinh nghiệm của anh ta phong phú, ngoại trừ chạy trốn, anh ta cũng không thể nghĩ ra bất cứ biện pháp gì.
Sở Hải chán nản nói: “Nếu chủ nhân muốn chiến một trận lớn, vậy chiến thôi. Chỉ là đáng tiếc nhiều đứa trẻ như thế.”
Cho tới hiện tại, Phá Quân Doanh chỉ còn lại có ba trăm người. Những người này hoặc là có tình cảm sâu đậm với Phá Quân Doanh, hoặc là cảm kích ân tình của Đường Tuấn. Bọn họ đã chuẩn bị chiến đấu một trận cho đến chết, dùng máu tươi để giữ gìn tôn nghiêm của Phá Quân Doanh.
Ầm ầm ầm.
Đúng lúc này, phía chân trời xa xôi đột nhiên truyền tới tiếng vang ầm ầm.
Người tới vậy mà lại là Lưu Tuệ và Lương Hoàng Tín.
Lương Hoàng Tín nhìn lướt qua mấy người, nhíu mày, quát: “Đường Tuấn đâu? Gặp phải phiền toái lớn như thế, chẳng lẽ anh ta chạy mất rồi?”
Lưu Tuệ níu níu tay áo Lương Hoàng Tín, ôn nhu nói: “Cha, cha nhỏ giọng một chút đi.”
Lương Hoàng Tín không vui nói: “Lúc này rồi con còn để ý đến thể diện của cậu ta làm cái gì? Chính cậu ta dây phải phiền toái lớn như thế này, đã phải tự nghĩ đến hậu quả.”
Lưu Tuệ thở dài, không nói nữa. Lần này phiền toái mà Đường Tuấn gặp phải thực sự quá lớn rồi.
Sở Hải nhận ra hai người, hỏi: “Hai người tìm chủ nhân làm cái gì?”
Lương Hoàng Tín hừ một tiếng, nói “Ông cụ nhà chúng ta bảo ta đưa cậu ta về nhà họ Lương, làm cậu ta lập tức ra đây, không thì nhà họ Lương tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của cậu ta nữa.”
“Vậy giờ hai người có thể quay về luôn được rồi.”
Ngay thời điểm Sở Hải không biết phải làm sao, thanh âm của Đường Tuấn vang lên, sau đó anh đi ra từ trong quân trướng.
Lông mày Lương Hoàng Tín nhíu lại, trầm giọng nói: “Cậu lặp lại những lời cậu vừa nói lần nữa!”
Đường Tuấn nói: “Tôi sẽ không theo hai người về nhà họ Lương, hai người trở về đi.”
Trên mặt Lưu Tuệ lộ ra thần sắc gấp gáp, nôn nóng nói: “Đường Tuấn, anh.”
Lương Hoàng Tín cười lạnh, nói: “Thật sự là can đảm khí phách nha. Nhưng cậu có biết lần này phiền toái cậu vướng phải lớn đến nhường nào hay không?”