Sở Hải nhìn thấy thần sắc của mấy người, trên mặt không nhịn được lộ ra vẻ đắc ý.
Càng nhìn thấy sự thay đổi của Phá Quân Doanh, Trương Thiên Phong càng không kìm nén được, khẽ hỏi: "Thuốc nước ở chỗ nào?”
Ánh mắt của Nam Cung Tuấn lộ ra vẻ tham lam.
Sở Hải chỉ vào một cái hồ nói: "Đây chính là loại thuốc nước đó.”
Nước trong hồ hiện lên một màu vàng nhạt, tản ra năng lượng khí tức dày đặc. Ánh mắt hai người Trương Thiên Phong và Nam Cung Tuấn đột nhiên sáng lên, bọn họ có thể nhận ra được loại thuốc nước này đối với việc tu hành cảnh giới Nguyên Anh có lợi ích vô cùng lớn.
Trương Thiên Phong hỏi: “Loại thuốc nước này các cậu có được từ đâu?”
Sở Hải đáp: “Là thống lĩnh đại nhân pha chế.”
Trong mắt của anh ta toát ra vẻ sùng bái, trong khoảng thời gian này, thực lực của Phá Quân Doanh tăng vọt, anh ta đã sớm xem Đường Tuấn như là thần linh.
Trương Thiên Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Loại thuốc nước này vô cùng thần kỳ, chỉ là một tên nhóc con cũng có thể pha chế được sao? Rất có thể là cậu ta lấy được chút ít từ trong bí cảnh, sau đó nói thành tự mình pha chế.”
m thanh ông ta không nhỏ, người xung quanh đều có thể nghe được.
Sắc mặt Sở Hải lập tức trầm xuống, ngay cả những binh sĩ đang tu luyện ở trong hồ đều dừng lại, ánh mắt ngưng lại nhìn mấy người Trương Thiên Phong.
Sở Hải trầm giọng nói: "Lão Trương, có những lời không thể ăn nói lung tung.”
Trương Thiên Phong không thèm để ý đáp: "Nói thì làm sao?”
Nam Cung Tuấn lúc này cũng lên tiếng, chỉ vào cái hồ kia nói: “Cái hồ thuốc nước này, chúng tôi tịch thu, muốn mang trở về nghiên cứu. Các cậu mau lập tức rời khỏi hồ, bằng không đừng trách chúng tôi động thủ.”
Sắc mặt Sở Hải càng thêm khó coi. Thuốc nước trong hồ này mặc dù đã pha loãng một nghìn lần nhưng cũng là vật tư riêng của Phá Quân Doanh. Một câu nói của Nam Cung Tuấn đã muốn tịch thu, đây quả thực là không đem bọn họ để vào mắt.
Lời vừa truyền xuống, Nam Cung Tuấn cùng mười mấy binh sĩ phía sau anh ta đồng thời phóng thích khí tức.
Nam Cung Tuấn là cảnh giới nửa bước Hoá Thần, binh sĩ phía sau anh ta cũng đều là những tinh nhuệ, ai nấy đều đạt cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao. Cỗ khí tức này phóng ra, đến hư không cũng chấn động.
Trương Thiên Phong thở dài: “Sở Hải, tôi cho cậu một cơ hội, về sau đi hãy theo tôi. Đi theo một tên nhóc con thật chẳng có chút tiền đồ gì. Không sợ nói cho cậu biết, hôm nay tôi và lão đệ Nam Cung Tuấn tới chính là muốn cái hồ thuốc nước này. Cậu cũng đừng cảm thấy lời tôi nói khó nghe, hai vị cảnh giới nửa bước Hoá Thần, lại thêm hơn mười vị cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao, cũng đủ để nghiền ép Phá Quân Doanh của các cậu.”
Sở Hải khẽ giật mình, chợt cười ha ha.
Không chỉ là anh ta, các binh sĩ Phá Quân Doanh xung quanh cũng đều bật cười ha hả, dường như nghe thấy được một chuyện cười.
Ánh mắt Nam Cung Tuấn âm trầm nói: “Các cậu cười cái gì? Sở Hải, cậu bước vào cảnh giới nửa bước Hoá Thần xác thực khiến chúng tôi kinh ngạc, nhưng cũng chỉ là kinh ngạc mà thôi. Căn cứ vào tình báo chúng tôi có được, Phá Quân Doanh các cậu tổng cộng có hơn hai mươi vị cảm giới Nguyên Anh đỉnh cao. Tôi và lão Trương đồng thời ra tay, cậu cảm thấy Phá Quân Doanh sẽ chống đỡ được sao?”
Tiếng cười của Sở Hải dừng lại, anh ta cũng không nói gì, chỉ phất phất tay.
Rầm rầm.
Các binh sĩ từng người một đi ra từ các ngóc ngách của Phá Quân Doanh, những binh sĩ này mặc giáp trụ trên người, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi đao.