*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trì Phương Bằng cười nhạo nói: “Phá Quân Doanh thậm chí đến một vị đạt cảnh giới nửa bước Hóa Thần cũng không có, cậu cảm thấy sẽ đủ tư cách để tôi ra tay sao?”
Liễu Ngọc Duy lắc đầu bật cười, cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao có nhiều hơn nữa thì sao chứ, chỉ cần phái một vị đạt cảnh giới nửa bước Hoá Thần là có thể tùy tiện nghiền ép bọn họ. Mà thuộc hạ của Trì Phương Bằng, cũng không chỉ có một vị nửa bước Hoá Thần, tính cả mấy huynh đệ trong môn phái của bọn họ, tổng cộng có gần mười vị là nửa bước Hoá Thần, thực lực không thể nào coi thường.
Trì Phương Bằng chỉ vào hai vị tướng lĩnh phía dưới, nói: “Trương Thiên Phong, Nam Cung Tuấn, hai người dẫn quân sang Phá Quân Doanh cướp thứ thuốc nước kia về đây cho tôi.”
Trương Thiên Phong và Nam Cung Tuấn khẽ nhíu mày, Trương Thiên Phong đứng ra nói: “Cậu Trì, đối phó với Phá Quân Doanh chỉ cần một người là đủ rồi, cần gì phải phái quân sang.”
Nam Cung Tuấn cũng gật đầu, nói: “Phá Quân Doanh kia đến một vị nửa bước Hoá Thần cũng không có, tôi và lão Trương đều là nửa bước Hoá Thần, cả hai cùng đi thì đúng là gây khó dễ cho họ rồi, chúng ta cũng đâu phải loại người mất giá như vậy.”
Trì Phương Bằng mỉm cười, khẽ nhướng mày nói: “Phòng ngừa bất trắc, ai mà biết được nhỡ đâu ở trong Phá Quân Doanh đó đang giấu một vị nửa bước Hoá Thần thì sao.”
Trương Thiên Phong chế nhạo nói: “Cậu Trì quá để mắt đến bọn họ rồi. Đã nhiều năm như vậy, nhưng vẫn chưa có vị nửa bước Hoá Thần nào xuất hiện trong Phá Quân Doanh, mấy con ma nghèo đó cũng mua không nổi loại đan Hoá Thần này đâu.”
Tuy nói vậy nhưng hai người bọn họ vẫn không dám làm trái lời Trì Phương Bằng, chỉ có thể tuân mệnh mà thôi.
“Cậu Trì, Đường Tuấn thật sự đã chết rồi sao?” Trong quân doanh, Liễu Ngọc Duy đột nhiên hỏi.
Trì Phương Bằng cười lạnh, nói: “Ngày hôm đó cậu cũng đã nhìn thấy cảnh tượng thanh niên đó Hóa Thần, ngay cả loại bảo vật tiên thiên thần văn cũng được dùng đến rồi. Tôi từng hỏi qua ông nội, ông ấy nói bản thân ông ấy cũng không thể chống lại sức mạnh đó, cậu nghĩ Đường Tuấn có thể sao?”
Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, ông nội của Trì Phương Bằng là thái thượng trưởng lão của Thần Đình, là trưởng lão của cảnh giới Hóa Thần, nghe nói là đã đạt đến trung cấp Thần Cảnh rồi, nhưng ông ấy lại tự nhận mình không chống lại được thứ sức mạnh đó, vậy Đường Tuấn kia chắc chắn không có khả năng may mắn thoát khỏi.
Trì Phương Bằng xua tay nói: “Một người chết không đáng để tôi hao tâm tổn sức.”
Mà lúc này, Trương Thiên Phong và Nam Cung Tuấn cũng đã xuất phát rồi, mang theo mười mấy vị đạt cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao tiến vào Phá Quân Doanh, hai người với bộ dạng đắc ý, thậm chí còn có một chút khinh thường.
Nam Cung Tuấn nói: “Lão Trương, tôi nói này, ông có thể quay về nghỉ ngơi được rồi, cái loại Phá Quân Doanh rác rưởi kia, một mình tôi cũng có thể giải quyết được, yêu cầu chúng giao ra thứ thuốc kia, bọn chúng dám cự tuyệt sao?”
Trương Thiên Phong nói: “Tôi cũng biết là vậy, tuy nhiên tôi với Sở Hải của Phá Quân Doanh cũng miễn cưỡng xem như là có chút quan hệ, cậu ta từng đến hỏi tôi về thuật luyện binh và tu luyện, tôi ra mặt vì muốn để cho cậu ta một con đường sống.”