*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đàn ông trung niên búng ngón tay: "Lời nói của cậu đã mạo phạm đến hai vị đại sư, lại gây sự ở trong tiệm của tôi, những việc này đều phải truy cứu trách nhiệm, chắc chắn phải bồi thường một chút. Thế này đi, nể tình cậu phạm lỗi lần đầu, con số này đi."
Nói xong, ông ta giơ một bàn tay ra.
Tiểu Lộc nói: "Thầy, năm nghìn linh thạch thì hời cho anh ta quá."
Người đàn ông trung niên cười lạnh: "Là năm mươi nghìn linh thạch thượng đẳng. Dược Bảo Các của tôi và hai vị đại sư cộng lại tổng cộng là một trăm nghìn linh thạch thượng đẳng! Lập tức giao ra đây, sau đó thì cút đi!"
Đường Tuấn mua dược liệu cũng chỉ dùng chưa đến mười nghìn linh thạch, mà bây giờ chỉ chỉ một câu nói của người đàn ông trung niên mà muốn Đường Tuấn giao ra một trăm nghìn linh thạch, đây rõ ràng là ăn cướp.
Tiểu Lộc nghe thấy ông ta nói vậy, cậu ta nói: "Thầy cao minh."
Hàn đại sư và Cao đại sư vuốt râu, lắc đầu thở dài: "Haizz, bây giờ người trẻ tuổi thật là kỳ lạ, cứ luôn thích tặng linh thạch cho những người già như chúng ta."
"Hai người các người chán sống rồi đúng không?"
"Ai?" Hàn đại sư quát lên.
Đợi lúc ông ta nhìn rõ người đến, dáng vẻ hung ác ban đầu đột nhiên biến thành nụ cười, ông ta cung kính nói: "Hoá ra là Trưởng Hải chân nhân."
Người đàn ông trung niên vốn dĩ đang ngồi cũng vội vàng đứng dậy, nói: "Trưởng Hải đại ca."
Bốp bốp.
Hai cái tát rơi vào mặt người đàn ông trung niên, Trưởng Hải chân nhân trầm giọng nói: "Tống Lâm, ông đây không có người anh em như cậu."
Tống Lâm sững sờ, ông ta không hiểu chuyện gì.
Phong Hải chân nhân quát lên: "Còn không mau xin lỗi anh Đường."
Tống Lâm nghi hoặc hỏi: "Anh Đường nào?"
Phong Hải chân nhân nắm đầu ông ta, nhìn Đường Tuấn: "Anh Đường, người anh em của tôi đắc tội anh rồi, anh cứ việc xử lý."
Trong đầu Tống Lâm nổ "ầm" một tiếng, ông ta ngơ ngác tại chỗ.
Xong rồi!
Cái tên trước mặt này rốt cuộc là người như thế nào, sao lại có thể khiến cho Trưởng Hải chân nhân cung kính đến như vậy, còn tôn trọng gọi một tiếng anh.
"Sao lại có thể như vậy?"
Sắc mặt Tiểu Lộc nhợt nhạt, cậu ta không dám tin.
Nụ cười của hai người Hàn đại sư và Cao đại sư cũng đông cứng lại, tim đập loạn xạ. Cái tên này sao lại có lai lịch đáng sợ như vậy.
Đường Tuấn ngồi thẳng, nhìn Tống Lâm, anh đặt một cái nhẫn không gian lên bàn, hỏi: "Một trăm nghìn linh thạch ở đây, ông có dám lấy không?"
Bốp bốp bốp!
Lại là mấy cái tát đổ xuống.