*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đạo sĩ Trung Thanh tự mình mời Đường Tuấn ở lại trong thành phố Hoa Hạ đợi mấy ngày. Đường Tuấn vui vẻ đồng ý, nhân khoảng thời gian này anh sẽ cùng đạo sĩ Trung Thanh đi nghe ngóng một ít chuyện, ví dụ như Diệt Thần, còn có Thần Đình.
Nghe đến hai cái tên này, trên mặt đạo sĩ Trung Thanh lộ ra vẻ nghiêm trọng nói: "Nguồn gốc của hai thế lực này rất thần bí, rất có thể đến từ bên ngoài phạm vi của Đạo Thống. Thành phố Man Hoang chỉ là nơi trú ẩn cho bọn chúng, có người nói thế lực của bọn chúng ở trung ương Ngân Hà. Chỉ là thành phố Man Hoang nằm tại nơi hoang vu hẻo lánh, ngoài rìa của vũ trụ, có thể bọn họ đã sớm quên nơi trú ẩn này rồi."
Đường Tuấn lộ ra vẻ kinh hãi, không nghĩ hai thế lực này sẽ có loại nội tình như vậy.
Đạo sĩ Trung Thanh nói: "Với thực lực hiện tại của cậu tốt nhất không nên đi gây chuyện với bọn chúng. Thế lực to lớn này trải dài khắp hành tinh, cho dù là thế lực mạnh nhất tại địa cầu cũng phải kiêng dè, có khả năng bọn chúng còn giấu một vị tôn giả cấp cao thủ để chống lưng."
Đường Tuấn gật đầu. Trải qua mấy ngày trao đổi, anh đã hiểu được hai chữ tôn giả này đại biểu cho thứ gì, đó là nhóm người mạnh nhất trong vũ trụ này, chiến lực kinh thiên. Mà năm đó tôn giả cai quản niêm phong địa cầu cũng là một trong số đó.
Thiên quân bất xuất, tôn giả vô song.
Đạo sĩ Trung Thanh thở dài nói: "Địa cầu nhất mạch của tôi năm đó bị bao vây cũng là vì phát hiện ra nghĩa địa của thiên quân trong kỷ nguyên đại diệt vong. Cuối cùng các cường giả tại địa cầu hầu như đều hy sinh, nghĩa địa của thiên quân cũng bị mấy người tôn giả chiếm lấy làm của riêng."
Ông ta nhìn Đường Tuấn rồi nói: "Thất phu vô tội hoài bích có tội*. Địa cầu nhất mạch của tôi năm đó đã trở thành như vậy, bản thân cậu có được thông tin của tiên thiên thần văn thì nhất định không được nói cho kẻ khác biết, nếu không sẽ kéo đám người đến thăm dò."
*Bách tính vốn không có tội, kẻ giấu ngọc đi mới có tội. Ý chỉ thường dân không thể cất giấu bảo ngọc, nếu một thường dân cất trữ bảo ngọc, chỉ có thể là trộm cắp hoặc cướp giật. Sau này nó trở thành câu ẩn dụ cho những kẻ trở thành nạn nhân của tài năng và lý tưởng.
Đường Tuấn bày tỏ đã hiểu. Cậu không dám nói cho Đạo sĩ Trung Thanh rằng trong cơ thể cậu còn có hai viên thần văn hỗn độn. Loại chuyện này nếu như bị truyền đi, sợ là ngay cả những lão quái vật ở trung ương Ngân Hà cũng sẽ muốn đến cướp đoạt.
Đường Tuấn chuẩn bị rời đi. Đạo sĩ Trung Thanh nói cho anh biết cách tiến vào giới chỉ. Tương đương với việc cho Đường Tuấn quyền hạn rất lớn, ít nhất lần tới tiến vào giới chỉ cũng sẽ không bị thương nữa.
Sau khi từ biệt đạo sĩ Trung Thanh, Đường Tuấn không lập tức rời đi mà mang Đồ Yên Nhi đến một khu phố ở trong thành phố Hoa Hạ. Người có tư cách ở trong thành phố Hoa Hạ đều là người có cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong trở lên, nhưng dù sao những người này cũng không nhiều, hơn nữa bọn họ cũng có nhu cầu riêng, vì vậy ở trong thành phố Hoa Hạ cũng không ít cửa hàng. Mà chỗ Đường Tuấn tới hiện tại chính là con phố tập trung nhiều dược liệu và thiên tài địa bảo nhất.
Trong tay anh có hơn ba mươi loại trái cây hỗn loạn, hơn nữa đoạn thời gian trước từ khu vực ngoại cũng giành được linh dược từ những thiếu niên Hóa Thần, dược liệu cơ bản để luyện chế đan dược Hóa Thần cũng đã gom đủ, nhưng dược liệu phụ trợ vẫn kém hơn một chút. Những dược liệu phụ trợ này có thể nâng cao sản lượng của đan dược Hóa Thần.
Mấy ngày trước Đường Tuấn đã hẹn trước với chủ cửa hàng một số dược liệu. Tính toán thời gian thì hôm nay hẳn là đã có hàng, anh chuẩn bị lấy hàng để lập tức rời khỏi thế giới này. Anh theo con đường quen thuộc đi đến một cửa hàng, cửa hàng đó tên là Dược Bảo Các, là cửa hàng lớn nhất trong thành phố Hoa Hạ.