*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn kỹ lại có thể thấy sâu trong hư không có gian dòng đang chảy hạt, hư không chấn động, không gian xung quanh làm dao động lòng người.
“Đây chính là Tinh Lam sao?” Lòng Đường Tuấn khẽ động.
“Không phải con muốn gặp đạo sĩ sao? Vậy xin mời đến đây.” m thanh vang lên tại hư không.
Đường Tuấn gặp được đạo sĩ Trung Thanh.
Đạo sĩ Trung Thanh ngồi trên một tảng đá màu xanh, mắt nhắm lại, nhìn như đang nhắm mắt nhưng không phải nhắm. Ông ta ở trước mặt giống như Thái Sơn, nhưng khí độ siêu nhiên lại rất rõ ràng.
Đạo sĩ Trung Thanh mở to mắt, mắt bắn ra hai đạo tinh quang bén nhọn, thần sắc hơi kinh ngạc nói: “Khí tức của con rất kỳ lạ, có huyết mạnh của địa cầu, nhưng không phải là người của thế giới này. Rốt cuộc con đến từ đâu?”
Lòng Đường Tuấn run lên, quả nhiên ánh mắt của đạo sĩ Trung Thanh rất lợi hại. Anh do dự một chút nói: “Con đến từ địa cầu.”
Đến hiện tại, thân phận đối đầu với đạo sĩ Trung Thanh đã không còn nghi ngờ, chắc chắc anh đến từ trái đất. Cho nên anh cũng không tiếp tục giấu diếm.
“Không thể nào! Con đường thông thiên của địa cầu đã sớm đứt đoạn, trừ phi tu thành hợp thể chi cảnh, có thể dựa vào thân xác ngao du hư không, nếu không sẽ không có cách nào rời khỏi vũ trụ!”
Đạo sĩ Trung Thanh cảnh giác nhìn Đường Tuấn quát: “Nói, con rốt cuộc là ai?”
Đường Tuấn cũng không tức giận, ngón tay để tại lông mày, lập tức từng hình ảnh trong trí nhớ anh hiện ra, tiếp đó cứ phát liên tục.
Những hình ảnh này cũng là lúc Đường Tuấn sinh sống ở địa cầu.
Đạo sĩ Trung Thanh thất thanh nói: “Con thật sự đến từ địa cầu.”
Đường Tuấn gật đầu nói: “Con đi từ con đường Hàn Cung kia, nhưng hiện tại không thể trở về được.”
Anh nói một cách đơn giản chuyện thái cổ hung viên mở ra Tinh Lam.
Sau khi đạo sĩ Trung Thanh nghe xong đánh một quyền vào hư không, tức giận nói: “Con khỉ này quá vong ân phụ nghĩa. Trước kia tổ tinh cường giả bồi dưỡng nó, đợi nó khôi phục ở địa cầu, không nghĩ đến nó sớm đã rời khỏi.”
Sau một lúc phát tiết, đạo sĩ Trung Thanh rầu rĩ nói: “Chỉ có điều con có thể đi đến đây, cũng xem như mà một chuyện vui. Có người thứ hai giống tôi đạt cảnh giới Hoá Thần. Tôi cũng yên tâm hơn nhiều.”
Đường Tuấn nhìn vào hư không sau lưng đạo sĩ Trung Thanh, bỗng nhiên nói: “Tinh Lam của thầy bị rối loạn nhốt thần hồn.”
Đạo sĩ Trung Thanh gật đầu nói: “Là do tôi gấp gáp. Nếu không thì Tinh Lam cũng xem như đã sửa xong rồi.”
“Có cách thoát khỏi vây khốn không?” Đường Tuấn hỏi.
“Có.”