Trong lòng hiện lên dáng vẻ của Đường Tuấn, Nguyên Vô Địch thầm nói: "Cậu không phải muốn cho tôi một cơ hội khiêu chiến với cậu sao? Vậy đợi lát nữa cậu cũng đừng khóc."
Dường như ông ta đều mời những người có thể mời. Trừ phi chỗ dựa sau lưng Đường Tuấn là hóa thần làm, nếu không hôm nay chắc chắn phải chết.
Bên ngoài thành phố Hoa Hạ, Trác Bình và Trác Nhân Phượng đi phía trước, mà Đường Tuấn và Đồ Yên Nhi đi phía sau. Bỗng nhiên Trác Nhân Phượng dừng lại, lạnh lùng nói với Đường Tuấn: "Chờ một chút đi, sẽ có người đến nghênh đón các người, anh đừng để bị dọa."
Cô ta đã nhận được tin tức của Nguyên Vô Địch.
"Mười mấy vị nửa bước cánh giới hóa thần, tôi xem anh còn dũng khí nói câu đó hay không." Trác Nhân Phượng thầm nói trong lòng.
Trong lòng Đồ Yên Nhi có chút bất an, nắm chặt Đường Tuấn.
"Không sao, cho dù đạo sĩ Trung Thanh đích thân tới, cũng không làm gì được anh." Đường Tuấn an ủi.
Trác Nhân Phượng khẽ cười lạnh, chết đến nơi rồi, còn đang khoác lác.
"Khẩu khí quả thật lớn." Lúc này, một giọng nói từ trong thành truyền đến.
m thanh mới vừa vang lên, một vị lão nhân tiên phong đạo cốt liền bay ra từ trong thành, lão nhân mặc một bộ trường bào vân mây, râu tóc bạc phơ, trên dưới toàn thân đều lộ ra một cỗ khí chất của cao nhân. Ông ta vừa xuất hiện, sắc mặt Trác Bình khẽ biến, nhanh chóng chạy tới hành lễ, nói: “Phong Hải Chân nhân.”
“Phong Hải tiền bối.” Trác Kim Phụng ngọt ngọt ngào ngào mà hô lên, ra dáng vẻ cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, nào còn những ngạo mạn, kiêu căng trước đó.
Rất hiển nhiên, Phong Hải chân nhân trước mặt này ít nhất cũng là cường giả cảnh giới Nửa Bước Hóa Thần trở lên, hơn nữa thực lực tất nhiên mạnh hơn Trác Bình rất nhiều.
“Ngày thường cũng khó có thể gặp mặt Phong Hải tiền bối một lần, lần này Phong Hải tiền bối lộ diện, không biết là vì chuyện gì?” Trác Kim Phụng hỏi.
Thật ra trong lòng cô ta đã sớm biết đáp án, là cố ý hỏi như vậy.
Phong Hải chân nhân nhìn lướt qua Đường Tuấn, nói: "Tôi nghe Tiểu Vô Địch nói có người vô lễ, bất kính với một mạch này của chúng nó, cho nên mới không nhịn được muốn ra đây xem thử một chút, xem xem là kẻ nào ngông cuồng đến như vậy.”
Trác Kim Phụng che miệng, cười nói: “Vậy Phong Hải tiền bối e là phải thất vọng rồi.”
Ánh mắt Phong Hải chân nhân lộ rõ vẻ khinh thường, nói: “Quả thực có chút thất vọng. Vốn tôi còn tưởng là cao thủ nào bế quan đã nhiều năm, không ngờ chỉ là một tên nhóc con, tưởng rằng bản thân có cường giả tu vi Nửa Bước Hóa Thần che chở liền vô pháp vô thiên, cuồng vọng tự đại không biết điểm dừng.”
Trác Kim Phụng nói: “Phong Hải tiền bối quả thực là người thích nói lời thật lòng nha.”
"Đại ca Đường.” Trác Kim Phụng kẻ xướng người hoạ cùng với Phong Hải chân nhân, rất hiển nhiên là đang nhằm vào Đường Tuấn, trong mắt Đồ Yên Nhi ngay lập tức hiện lên lửa giận, liền muốn phát ra.
Đường Tuấn ngăn Đồ Yên Nhi lại, sau đó hỏi Phong Hải chân nhân đang đứng trước mắt, nói: “Nếu chỉ có lời nói của ông, vậy trọng lượng lời nói cũng còn chưa đủ đâu.”