*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thành phố Hoa Hạ, nơi này là ngoài thành phố đạo sĩ Trung Thanh thành lập, thành phố cũng không lớn, nhưng người có thể vào được trong thành dường như đều là người tu hành mạnh mẽ, ít nhất đều là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao.
Lúc này, Nguyên Vô Địch đang ở trong một tòa ở thành phố Hoa Hạ, người ngồi đối diện ông ta là một người đàn ông trung niên với khuôn mặt cương nghị, giữa lông mày lộ ra vẻ lạnh lùng. Nếu như Đường Tuấn ở đây, nhất định có thể nhận ra ông ta, người này chính là Sở Công Minh! Ngày đó thành Man Thú loạn lạc, là do một tay ông ta thao túng.
"Vô Địch, nghe nói anh bị một cô gái đánh." Sở Công Minh cười nói.
Nguyên Vô Địch tức giận nói: "Đo là do tôi lơ là. Con bé kia quả thật có chút bản lĩnh, nhưng nếu tôi chuẩn bị kịp, thắng thua còn chưa phân định."
Sở Công Minh nói: "Đó là đương nhiên, anh là nhanh nhất với những người cùng thế hệ. Lần này anh đến tìm tôi có chuyện gì? Chẳng lẽ có người bắt nạt anh, muốn tôi giúp anh trút giận à?"
Nguyên Vô Địch nói: "Đúng là có người xúc phạm tôi, làm chuyện trút giận không cần đến anh Sở, tôi tự làm. Có một việc nhỏ tôi muốn làm phiền anh."
"Nhân Phượng đã gửi tin cho tôi, nói cô ta và Trác Bình đưa người nọ đang trên đường đến thành phố Hoa Hạ, tôi muốn xin anh Sở đến lúc ấy ra mặt đánh một trận. Tôi sẽ đích thân ra tay, thu phục cậu ta."
Vừa nghĩ đến sự xúc phạm và vô lễ của Đường Tuấn đối ông ta, Nguyên Vô Địch cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Sở Công Minh nói: "Chỉ là chuyện đánh một trận cỏn con ấy sao? Tôi nghe nói lần này anh tìm không ít người, dường như đều là cao thủ nửa bước hóa thần thành phố Hoa Hạ."
Nguyên Vô Địch cười lạnh nói: "Là tìm một số người. Tôi chỉ muốn để cho người nọ biết rằng thân phận của Nguyên Vô Địch tôi cậu ta không sánh được bằng, muốn giết cậu ta cũng khỏi cần ra tay."
Những người nửa bước hóa thân trong thành phố Hoa Hạ dường như đếu mang ơn đạo sĩ Trung Thanh, loại chuyện đánh trận cỏn con này bọn họ vẫn rất tình nguyện giúp đỡ Nguyên Vô Địch.
Sở Công Minh gật đầu, lại không quan tâm cho lắm. Loại chuyện nhỏ này, không đáng để ông ta phí công sức.
"Tinh Lam sắp thành thạo rồi, thầy anh ông ta chắc hẳn muốn rời đi rồi. Tối nhất anh chuẩn bị chút." Sở Công Minh nhắc nhở: "Đừng để loại chuyện này truyền đến tai ông ta, ông ta bồi dưỡng anh đến tận bây giờ, cũng không phải để anh so đo với một tên nhãi. Thiên phú của anh rất tốt, có cơ hội đạt đến hóa thần, đến lúc đó thế giới nhỏ này của chúng ta sẽ có hai cảnh giới Hóa Thần rồi."
Nguyên Vô Địch nghe vậy thở dài nói: "Tôi cũng biết. Nhưng nếu có thể hóa thần dễ dàng như vậy, thế giới này cũng không chỉ có một mình ông nội."
Sở Công Minh tất nhiên cũng biết, không tiếp tục nói nữa.
Lúc này, sắc mặt Nguyên Vô Địch biến đổi tỏ ra vui vẻ nói: "Anh Sở, cậu ta đến rồi."