Nguyên Vô Địch nắm quyền, nhìn bóng lưng của Đường Tuấn, cắn răng nói: "Được."
Nguyên Vô Địch ông ta cần gì người khác phải cho cơ hội, nếu không phải hôm nay đã mất mặt, ông ta nhất định sẽ ra tay!
"Lần sau gặp mặt, hi vọng cậu vẫn còn dùng khí như vậy!" Nguyên Vô Địch để lại một câu, cũng rời đi. Ông ta không muốn ở lại, sợ mình sẽ không nhịn được đập chết Đường Tuấn.
"Tôi phải đi mời ông nội xuất quan, không thể để người này dính líu đến nhà họ Trác nữa."
Trác Nhân Phượng chuẩn bị đến chỗ bé quan của Trác Bình. Nguyên Vô Địch lại là cháu trai của đạo sĩ Trung Thanh, đạo sĩ Trung Thanh đã sớm tiến vào hóa thần nhiều năm, giống như thần linh trong thế giới này. Căn bản nhà họ Trác không so sánh được.
"Anh Đường, bọn họ." Ở bên trong Long Ngâm Cư, Đồ Yên Nhi nhìn Đường Tuấn, có chút lo âu.
Đó dù sao cũng là một người hóa thần già dạn, không phải người mà mấy thiếu niên hóa thần có thể so sánh được.
Đường Tuấn nói: "Không sao."
Nhắc tới, anh vẫn là để tử của đạo sĩ Trung Thanh. Cho dù không đề cập đến mối quan hệ này, Đường Tuấn cũng rất muốn biết một chút về thức lực của đạo sĩ Trung Thanh. Hôm này anh ngưng tụ Thần Tâm, cũng tính là hóa thần, tự tin lúc khỏe hẳn sẽ không yêu hơn đạo sĩ Trung Thanh là bao.
Chưa đến hai ngày, các vết thương trên người anh sẽ lành lại, đến lúc đó không sợ bất kì kẻ nào.
Nơi Trác Bình bế quan, Trác Nhân Phượng quỳ ở bên ngoài, than thở khóc lóc, khổ cực cầu xin.
"Ông nội, ông còn không xuất quan, nhà họ Trác chúng ta sẽ bị diệt tộc."
"Ai dám tiêu diệt nhà họ Trác?" Một tiếng quát chói tai đột nhiên vang lên, nơi bế quan vang lên tiếng ầm ầm, giống như động đất.
Trác Bình chắp một tay, từng bước một đi ra, ánh mắt vô cùng u ám.
Vết thương của ông ta đã khỏi, khí thế mạnh mẽ hơn so với trước.
Trác Nhân Phượng mừng rỡ, vội vàng nói: "Ông nội, ông phải làm chủ cho nhà họ Trác."
Cô ta nói hết chuyện xảy ra ở Long Ngâm Cư ra, sắc mặt Trác Bình lại u tối hơn, có chút không vui nói: "Sao cậu ta dám?"
Ông ta lại không trách Đường Tuấn dùng lệnh bài Thiết Huyết ra tay với Trác Nhân Phượng, mà là thái độ của Đường Tuấn với Nguyên Vô Địch, khiến ông ta rất tức giận. Mặc dù ông ta cho rằng Đường Tuấn có thể một cao thủ ngầm, nhưng còn có thể giỏi hơn đạo sĩ Trung Thanh sao?
"Ông nội, người này không coi ai ra gì, bản lĩnh không lớn, tính tình kiêu ngạo, nhà họ Trác chúng ta tuyệt đối không thể dính dáng đến anh ta." Trác Nhân Phượng nói.
"Vậy cháu cảm thấy cần phải làm gì?" Trác Bình hỏi.
Trác Nhân Phượng đảo mắt một vòng nói: "Trước thu hồi lệnh bài Thiết Huyết trong tay anh ta, phủi sạch quan hệ với anh ta, tuyệt đối không thể để lại sơ hở. Nếu không đạo sĩ Trung Thanh tức giận, nhà họ Trác chúng ta sẽ diệt tộc."
Trác Bình khẽ cau mày hơi do dự nói: "Như vậy không được lắm. ông mới đưa lệnh bài Thiết Huyết cho cậu ta, lập tức lại thu hồi, tổn hại đến mặt mũi cậu ta."
Trác Nhân Phượng cười lạnh nói: "Mặt mặt mũi của cậu ra đang mấy phần tiền, chẳng lẽ còn quan trọng hơn nhà họ Trác sao? Ông nội ông nói đưa lệnh bài Thiết Huyết cho cháu dùng phòng thân, anh ta cũng không phải là người nhà họ Trác chúng ta, dựa vào cái gì mà độc chiếm lệnh bài Thiết Huyết."
Trác Bình nghe vậy, trong lòng than thở. Ông ta biết đề nghị này của Trác Nhân Phượng có chút tư lợi, nhưng cũng chỉ có thể làm vậy.