*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh mắt ông ta mang đầy ý châm chọc, cất cao giọng nói: "Tôi luyện tập lúc ba tuổi, năm tuổi vào thần hải, mười tuổi thành nguyên đan, hai mươi tuổi thành nguyên anh, ba mươi lăm tuổi lại lĩnh hội được quy luật, trở thành nửa bước hóa thần. Bốn mươi năm, tôi trải qua hơn nghìn trận đấu, chưa thua một trận nào, cho nên tôi đổi tên thành Vô Địch, hy vọng có đổi thủ có thể chống lại tôi."
"Cô căn bản không biết sức mạnh thực sự của tôi, một chưởng vừa rồi, tôi chỉ dùng một nửa sức mạnh. Nếu cô u mê bất tỉnh, vậy tôi sẽ cho cô thấy chút sức mạnh của tôi, hy vọng cô đừng hối hận."
Nguyên Vô Địch tự nhiên nói chuyện, rất kiêu ngạo. Ông ta có lòng tin rất lớn với thực lực của mình, tự nhận đã nhìn thấu thực lực của Đồ Yên Nhi, không hề tôn trọng cô chút nào.
Ông ta chậm chạp xòe bàn tay ra nói: "Nếu như cô có thể tiếp của tôi một chưởng này, đủ để kiêu ngạo."
Trác Nhân Phượng cũng nở nụ cười, lắc đầu thở dài nói: "Ếch ngồi đáy giếng, khắp nơi là anh cả. Thật không biết cô ta lấy đâu ra sự tự tin ấy."
Trong chớp mắt, tay hai người chưởng vào nhau.
Đoàng.
Bầu trời nổ vang tạo thành làm mây mỏng trắng, che lấp bóng hai người Đồ Yên Nhi và Nguyên Vô Địch.
"Ai thắng?"
"Nhất định là Nguyên Vô Địch! Mặc dù anh ta trẻ tuổi, nhưng trong lớp người trẻ có sức mạnh vô địch! Cô bé kia nhỏ hơn anh ta mấy tuổi, sao có thể là đối thủ của anh ta!"
Những tử sĩ kia cũng đếu kinh sợ, thấp giọng tranh luận.
Vừa dứt lời, trong làn mây mỏng có người bay ngược ra, lúc thấy dáng vẻ người này, trên mặt đám người đều lộ hoảng sợ.
Người bị đánh bay ngược ra lại là Nguyên Vô Địch, hơn nữa cánh tay của ông ta trong tình trạng gãy nát, không ngừng chảy máu, nhìn thấy mà giật mình!
"A!" Giọng Nguyên Vô Địch vừa bi ai vừa căm phẫn.
Ông ta lại đánh bại! Hông ta còn thua bởi một cô gái trẻ! Lúc trước ông ta con tự nói tên mình là Vô Địch, bây giờ những lời ấy giống như bàn tay nóng rực, tát vào mặt ông ta.
"Ai cũng không được hạ nhục anh Đường!" Đồ Yên Nhi làm tản làn mây mỏng, Đồ Yên Nhi nhìn Nguyên Vô Địch lạnh lùng thốt lên.
Ánh mặt Nguyên Vô Địch, đến tận bây giờ cũng không dám tin.
"Cút đi." Đường Tuấn vẩy tay.
Trác Nhân Phượng thấy vậy, tức giận nói: "Anh phách lối cái gì? Đâu không phải thực lực của bản thân anh, có bản lĩnh anh đánh với Nguyên Vô Địch một trận đi."
Đường Tuấn khinh thường nói: "Nếu tôi ra tay, anh ta không phải chỉ bị thương một chút như thế đâu."