*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tên thuộc hạ không thể làm gì khác, đành quay người tiến vào Long Ngâm Cư, thật sự muốn đuổi vị y sư kia.
Nguyên Vô Địch và Trác Kim Phượng bên ngoài chờ đợi, một mặt nhẹ nhõm.
“Long Ngâm Cư của gia đình nhà họ Trác ta chỉ chiêu đãi các cao thủ thấp nhất cũng là nửa bước Hóa Thần, người đó chỉ là một tên y sư nhỏ bé cũng dám vào ở?” Trác Kim Phượng rất bất mãn, nói.
Nguyên Vô Địch cười nói: “Không việc gì phải tức giận. Trên đời này chắc chắn vẫn còn một vài người không tự lượng sức mình.”
Rất nhanh sau đó, tên thủ vệ sắc mặt khó coi bước ra.
“cô chủ, người kia không chịu đi.” Thủ vệ nói.
Trác Kim Phượng hừ lạnh một tiếng, trên mặt không biểu lộ gì, nói: “Xem ra tên y sư này coi mình là quả nhân.”
“Tôi ngược lại thật muốn biết người này rốt cuộc là ai. Nếu là Hàn đại sư và Cao đại sư thì cũng không thể không biết điều như vậy được.” Nguyên Vô Địch nói.
Nói xong, Trác Kim Phượng và Nguyên Vô Địch liền bước vào bên trong Long Ngâm Cư.
Vì được bảo vệ cẩn thận, Long Ngâm Cư bốn phía đều thiết kế trận pháp cách âm, bởi vậy ban nãy bọn họ nói chuyện, bên trong cũng không nghe thấy.
Mãi tới khi Trác Kim Phượng cùng Nguyên Vô Địch đi vào phía trong Long Ngâm Cư, tên thủ vệ mới nhớ ra một chuyện, liền vỗ đầu một cái.
“Trong tay người đó có Thiết huyết lệnh bài.” Thủ vệ tự lẩm bẩm. Đáng tiếc Trác Kim Phượng đã đi vào trong, không nghe được lời này.
“Thiết huyết lệnh bài quan trọng như thế nào, cô chủ chắc chắn biết rõ.” Thủ vệ suy nghĩ, sau đó cũng không tiến vào nói cho Trác Kim Phượng.
Vừa nghĩ tới ý nghĩa của Thiết huyết lệnh bài, tên thuộc hạ liền cảm giác lạnh sống lưng. Đây giống như chính Trác Bình ra lệnh, có thể ra vào bất kỳ nơi nào của gia đình nhà họ Trác, cũng có thể ra lệnh cho tất cả mọi người. Kinh khủng hơn, nó còn có tác dụng khiến các vị trưởng lão trong gia tộc phải chết.
Loại này quyền lợi, Trác Kim Phượng - cô chủ cũng phải cúi đầu.
Trác Kim Phượng và Nguyên Vô Địch nhanh chóng vào bên trong Long Ngâm Cư, Nguyên Vô Địch hỏi: “Có cần tôi giúp cô ra tay không?”
Trác Kim Phượng trực tiếp từ chối, nói: “Chỉ là một y sư nhỏ bé, có thể làm nên chuyện gì đáng sợ chứ?”
Đúng lúc này, có hai người từ trong nhà đi ra, Trác Kim Phượng nhìn thấy thì khẽ giật mình, sau đó cười lạnh, nói: “Hay lắm. Hóa ra là mấy người.”
Trước mặt cô ta chính là Đường Tuấn và Đồ Yên Nhi. Giờ phút này, cô ta cảm thấy đây chính là đi mòn giày sát không tìm thấy, đột nhiên bây giờ ở trước mặt.
Cô ta nghĩ lại, liền hiểu toàn bộ sự tình.
“Xem ra đến cả ông nội tôi, anh cũng lừa. Bây giờ anh chọn đi, anh tự ra ngoài này hay để tôi ra tay trước.” Trác Kim Phượng ngạo nghễ nói.