*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn đại sư lập tức cứng tại tại chỗ, đạo: “làm nghề y không phải thiên chức là để cứu người sao?”
Đường Tuấn khinh thường nói: “Vừa rồi các người mắng tôi như vậy, lại còn muốn tôi không để ý gì mà chữa cho các người, các người nghĩ đang kể chuyện hài sao?"
Cao đại sư ở một bên thấy thế, mặt cứng đơ nói: “Không trị thì không trị, ta không tin chỉ có cậu mới có thể trị.”
Đường Tuấn liếc mắt nhìn ông ta một cái, nói: “Có phải là ông thấy tôi đã trị khỏi cho ông nên không có gì phải sợ nữa phải không.”
Thật sự Cao đại sư có ý nghĩ này, nhưng lại không thể không nói như thế, dù sao ông ta và Hàn đại sư cũng được xem là bạn tốt nhiều năm.
“Dù cậu không chữa trị cho tôi, tôi cũng sẽ nói như vậy.” Mặt Cao đại sư quả quyết.
Đường Tuấn lộ ra nụ cười thư thái, nói: “Vậy là tốt rồi. Quên nói, ngân châm vừa rồi của tôi chỉ tạm thời giảm bớt cơn đau cho ông, muốn trị tận gốc, còn phải châm cứu rất nhiều lần, hiện tại xem ra thì khỏi cần nữa.”
Sắc mặt Cao đại sư nhanh chóng xám xịt, đây không phải tự lấy đá đập chân mình sao? Giờ khắc này ông ta hối hận vô cùng, vừa rồi nhẫn nại một chút sẽ chết sao?
“Đại sư, người xem có thể trị hết cho tôi được hay không, bao nhiêu linh thạch tôi đều có thể trả.” khuôn mặt Cao đại sư nịnh nọt, hỏi.
Đâu còn dáng vẻ anh hùng lẫm liệt như vừa rồi.
“Không rảnh.” Đường Tuấn quả quyết từ chối.
“Tốt, chuyện của hai vị trước hết ngừng một chút, ta muốn đại sư xem bệnh cho ta.” Ông cụ Trác trầm giọng nói.
Bây giờ ông ta có chút tin tưởng y thuật của Đường Tuấn, biết rõ y thuật của Hàn đại sư Cao đại sư đã từng được nguyên đạo nhân khen thưởng qua, mà Đường Tuấn xem ra còn lợi hại hơn hai người họ.
“Không biết y thuật của tôi còn có thể rơi vào mắt của ông cụ Trác không?” Đường Tuấn hỏi trêu tức.
Ông cụ Trác mặt xấu nói, đạo: “Là lão phu mắt vụng về. Chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho ta, liên quan tới chuyện lúc trước, nhà họ Trác sẽ không truy cứu nữa.”
Đường Tuấn cười nhạt một tiếng, một nhà họ Trác thật sự vẫn không lọt vào trong mắt của anh, cái anh quan tâm là, là nhà họ Trác có liên quan đến nguyên đạo nhân
Dù hai người Hàn đại sư và Cao đại sư bận vẫn ung dung, ngoan ngoãn ở một bên chờ đợi, bọn họ cũng muốn nhìn xem y thuật của Đường Tuấn có bao nhiêu thần kỳ.
“Cần tài liệu gì không?” Trác Bình hỏi.
Đường Tuấn không nói chuyện, cũng chỉ vân vê một cây ngân châm, tiếp đó đâm châm vào bụng của Trác Bình.
Động tác của anh quá nhanh, đợi đến khi Trác Bình phản ứng lại, ngân châm đã đâm vào. Trác Bình sửng sốt, trong lòng dậy sóng: “Làm sao có thể? Coi như ta không có chú ý, nhưng tu vi của ta dù sao cũng là nửa bước hóa thần, làm sao một tên ma bệnh đâm châm vào mà không phản ứng kịp? Nếu như vừa rồi cậu ta muốn động thủ với ta?”