*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô ta nũng nịu với Trác Bình, nói: “Ông ơi, hai người này quá đáng ghét, ông giúp con phế tu vi của bọn họ đi ạ, Con muốn dạy dỗ bọn họ thật tốt. Có được hay không?”
Mấy người hộ vệ và người hầu xung quanh đều rùng mình một cái, bọn họ rất hiểu rõ ý của dạy dỗ trong miệng của Trác Kim Phụng là gì, có thể nói là sống không bằng chết.
Trác Bình không để ý tới Trác Kim Phụng, mà nhìn chằm chằm Đường Tuấn, ánh mắt mang theo ý lạnh, nói: “Sao cậu có thể nhìn ra được?”
Chuyện liên quan tới cơ thể của ông ta, chỉ có mấy người biết, ngay cả Trác Kim Phụng cũng không biết. Ông ta hoài nghi có phải là có người làm lộ tin tức ra ngoài hay không.
Đường Tuấn cười cười, nói: “Tôi vẫn muốn nói câu đó, hãy chọn một trong hai là muốn mạng của ông, hay là khí thế của cháu gái ông."
“C ậu có thể trị được bệnh của ta?” Trác Bình truyền âm, hỏi Đường Tuấn.
Đường Nghiêu mỉm cười.
Trác Kim Phụng sắc mặt âm trầm, hình như đang đắn đo.
“Ông ơi, ông có nghe con nói không?” Trác Kim Phụng lôi kéo cánh tay Trác Bình, tiếp tục nũng nịu.
“Câm miệng!” Trác Bình phiền não trong lòng, quát lớn với Trác Kim Phụng.
Trác Kim Phụng lập tức bị hù sợ.
“Con đừng quậy, nói xin lỗi bọn họ đi!” Trác Bình hít sâu một hơi, sử dụng giọng điệu chắc chắn.
“Cái gì?”
Trác Kim Phụng ngơ ngẩn, muốn mình xin lỗi đối phương, vậy mặt mũi cô ta để vào đâu?
“Ông, con không muốn! Nhà họ Trác tại sao phải sợ hãi người bọn họ, chỉ là loại tiểu nha đầu cùng tên ma bệnh, không phải Trác Kim Phụng con chưa từng giết. Muốn con xin lỗi, không có cửa!” Trác Kim Phụng kiêu ngạo nói.
Ba.
Trác Bình đánh vào mặt kiêu ngạo của Trác Kim Phụng một cái tát.
Trác Bình tức điên lên. Số với tính mạng của mình, đừng nói tới mặt mũi của Trác Kim Phụng, ngày cả nhà họ Trác, cũng không là gì.
Trác Kim Phụng vẫn không nhận ra điểm này, chỉ có thể lộ ra vẻ sợ hãi. Hơn nữa coi như còn chưa hiểu rõ, dựa vào hiểu biết của ông ta đối với tính khí của Trác Kim Phụng, chắc chắn chuyện này cũng do Trác Kim Phụng đã làm sai trước.
Trác Kim Phụng bụm gò má, không thể tin được.
“Xin lỗi đi!” Trác Bình nói.
Giọng điệu lần này của Trác Bình rất nghiêm khắc, mang theo sát khí, làm thân thể mềm mại Trác Kim Phụng run lên. Ánh mắt cô ta oán giận nhìn qua Đường Tuấn cùng Đồ Yên Nhi, không cam lòng.
“Đã có lỗi.” Trác Kim Phụng nắm đấm nắm chặt, cắn răng nói.
Cô ta cảm thấy vô cùng sỉ nhục, đây là lần đầu bị tát.
“Đủ chưa?” mặc dù Trác Bình đau lòng, nhưng vẫn là không đi xem Trác Kim Phụng, mà là trầm giọng hỏi Đường Tuấn.