*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồ Yên Nhi có thể không quan tâm những thứ khác, nhưng tuyệt đối không cho phép có người đối phó Đường Tuấn, bằng không cô sẽ liều mạng, đám thiếu niên Hoá Thần của ngoại vực cũng không được phép. Mà cô gái được nuông chiều trước mặt này lại muốn róc xương Đường Tuấn, điều này khiến cô vô cùng phẫn nộ.
Trác Kim Phụng bị dọa sợ, cô ta luôn luôn ngang ngược quen thói, làm sao nghĩ đến hôm nay lại chọc phải một vị cường giả như vậy.
Phịch.
Bị khí thế của Đồ Yên Nhi áp chế, Trác Kim Phụng trực tiếp té nhào trên mặt đất, gương mặt xinh đẹp trắng bệch.
"Cô ở thành phố Cẩm Phả động thủ với cháu gái của tôi, như thế có phần không đem nhà họ Trác tôi để vào mắt rồi.” Đúng lúc này, một tiếng quát lớn tại bầu trời thành phố Cẩm Phả vang lên. Đồng thời một cổ khí thế vô hình đột nhiên từ đâu xuất hiện, ngang sức ngang hàng với Đồ Yên Nhi.
Một ông lão xuất hiện giữa hiện trường, ông ta chắp hai tay ra sau lưng, chắn cho Trác Kim Phụng ở phía sau.
“Là ông tổ nhà họ Trác - Trác Bình.”
"Ông ta chính là Nửa Bước Hóa Thần Cảnh cấp cao thủ danh tiếng, được cho là có hi vọng là người được chọn đầu tiên bước chân vào Hoá Thần Cảnh.”
Ông lão này vừa xuất hiện, xung quanh lập tức xuất hiện vài âm thanh bàn luận.
“Lão phu Trác Bình, không biết cháu gái này của tôi đã phạm lỗi gì để các người phải ra tay đánh người.” Trác Bình lạnh lùng nhìn Đồ Yên Nhi.
Không đợi Đồ Yên Nhi trả lời, Trác Kim Phụng liền chỉ vào Đồ Yên Nhi nói: "Ông nội, cô gái này vừa rồi muốn giết cháu, ông giúp cháu giết cô ta.”
Ánh mắt Trác Bình lộ ra sát ý, Trác Kim Phụng chính là cháu gái mà ông ta thương yêu nhất. Ông ta thấp giọng nói: “Coi như cháu gái của tôi phạm lỗi gì đi nữa, các người cũng không tư cách xuống tay nặng như vậy.”
Đồ Yên Nhi muốn giải thích, lại bị Đường Tuấn ngăn lại.
Đường Tuấn đứng ra, nhìn Trác Bình nói: "Ông là muốn muốn mạng của mình, hay là muốn ra mặt cho cháu gái đây?”
Lời Đường Tuấn vừa nói xong, giữa sân trở nên hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt của mọi người nhìn anh như nhìn vào người chết, nụ cười mang theo hài hước.
“Tiểu tử này chỉ với trình độ đó mà dám nói chuyện với Trác Bình, chắc chắn chết chắc.” E rằng đây là lời trong lòng của rất nhiều người.
Trác Bình là ai? Là ông tổ nhà họ Trác, có hi vọng đăng đỉnh hóa thần cảnh tu sĩ cường đại, một nhân vật có một không hai ở thành, lại bị người khác khiêu khích ở trước mặt, không xảy ra chuyện mới là lạ.
“Ma bệnh, cậu đang tự tìm cái chết, hay là muốn chết?” Trác Kim Phụng khẽ cười nói, chỉ là nụ cười và ánh nhìn đều có chút lạnh, làm người ta run rẩy.
Sắc mặt Đường Tuấn tái nhợt, khí tức yếu ớt suy sụp, có thể nói trong mắt cô ta không có một chút lực sát thương, lúc nói chuyện đương nhiên sẽ không khách khí.
Trác Bình khẽ hừ một tiếng, mặt lộ vẻ không vui, nhìn về phía Đồ Yên Nhi, trầm giọng nói: “Bạn cô không hiểu phải kính nể cường giả sao?”
Rất rõ ràng, ông ta cảm thấy Đường Tuấn không có tư cách nói chuyện với ông ta.