Lúc này tại vị trí trung tâm của Thần Ma, Ðường Tuấn đang chém giết đám người Lục Thần, nơi này khắp nơi đều là vết tích còn sót lại của chiến trường Thần Ma năm nào, không biết là do Ngũ Hành Pháp Quyết mạnh mẽ, hay do Kiếm Khí xé toạc hư không, mà lúc này không gian vô cùng bất ổn, chỉ cần sơ sẩy một chút liền có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.
Nhưng trong hoàn cảnh cực kỳ đáng sợ này, lại có mấy người thanh niên trai gái đang chậm rãi bước đi, giống như là đang đi tản bộ. Dẫn đầu là một thanh niên với mái tóc ngắn màu bạc, thân thể anh ta vô cùng cường tráng, toát ra một loại phong thái riêng biệt, mặc dù đám nam nữ phía sau cũng rất phi phàm, nhưng đều không thể so bì cùng anh ta.
“Bách Lý Quang, nơi này thật sự sẽ có Tiên Thiên Thần Văn sao?” Sau lưng người thanh niên, một cô gái trẻ tuổi cau mày hỏi.
Vừa đi, cô vừa đem toàn bộ khí tức tỏa ra, bảo vệ khắp cơ thể, để phòng ngừa rủi ro. Khí tức của cô vô cùng đáng sợ, so với lúc tiếp nhận Bạch Vụ Thần Tâm thì mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù khí tức của những người xung quanh đều không thể so bì cùng cô, nhưng tất cả đều thuộc hàng cao thủ. Mà người mạnh nhất có lẽ là Bách Lý Quang, bởi trong lúc mọi người lo lắng đề phòng khắp nơi, hắn lại tỏ ra vô cùng thoải mái.
Bạch Lý Quang nhìn xung quanh rồi nói: “Tôi cũng là nghe tiền bối trong tộc nói, năm đó thần văn thuộc về một vị cường giả siêu cấp, nhưng sau khi tới trái đất gặp phải cuộc trừ khử tôn giả, ngay lập tức có người muốn cướp lấy thần văn, sau đó ở chỗ này đã xảy ra cuộc chiến tranh lớn.”
Nghe vậy, những người khác sắc mặt đều biến đổi. Tiên Thiên Thần Văn, đây chính là một loại báu vật quý giá, nghe nói mỗi loại thần văn đều là độc nhất vô nhị, trong lúc sơ khai loạn lạc, đã được sinh ra cùng mảnh thiên địa này. Ở thế giới bọn họ, Tiên Thiên Thần Văn được xem như là truyền thuyết, và chỉ có mười người đứng đầu thế giới mới có thể có được chúng.
“Nghe nói năm đó trên trái đất một cường giả siêu cấp đã phát hiện một di tích viễn cổ, là do đại phá thiên quân còn sót lại, bên trong chứa rất nhiều Tiên Thiên Thần Căn, thậm chí còn có rất nhiều cổ vật từ thời cổ xưa. Trái đất chính vì vậy mà gặp phải cuộc trừ khử, cuối cùng tôn giả bị phong ấn.” Có người đem ít chuyện cũ ra nói.
“Không sai, những chuyện này tôi cũng từng nghe kể lại ở trong tộc.” Có người phụ họa.
“Trái đất hồi đó hưng thịnh biết bao, cướp biển xảy ra không nhiều mà binh sĩ cũng có không ít. Ðáng tiếc cuối cùng vẫn là thua một cách thê thảm, trở thành tinh cầu bị bỏ rơi, ở trong vũ trụ sợ là sẽ bị khai trừ tên ra khỏi vạn tộc. Tôn giả bị phong ấn vạn năm, thuật tu luyện e rằng đều sẽ bị quên lãng, trở thành đám người Man Hoang. Nơi đó, chúng ta có thể tùy tiện tàn sát người.” Có người giễu cợt nói.
“A a, không biết tu luyện tinh cầu, ngay cả tư cách để chúng ta động tay vào còn không có.” Có người khinh thường.
Bỗng nhiên, một đạo ánh sáng từ bên ngoài Thần Ma bay vút tới, rơi vào trong tay Bách Lý Quang. Bách Lý Quang sắc mặt biến đổi, hiện ra vẻ lạnh nhạt.
“Xảy ra chuyện gì?” Có người hỏi.
Bách Lý Quang hít thở nặng nề, sau đó mới nói: “Không có gì. Chúng ta một đội năm người đều đã bị tiêu diệt, tôi vừa nhận được tin tức của bọn họ trước khi chết.”
Nghe vậy, những người khác lập tức biến sắc, lạc giọng nói: “Người nào mà to gan như vậy.”
Bọn họ đều tới từ khu vực Thế Giới Tinh Hà, mạnh có yếu có, nhưng kế thừa và nền tảng của Bách Lý Quang là mạnh nhất trong số những người ở đây, nó có thể được xếp hạng trong top một trăm bên ngoài lãnh thổ của Thế Giới Thiên Hà, ở trong tộc còn có những Chúa Sáng Thế. Với địa vị như vậy, chỉ cần lên tiếng là có thể tùy tiện tiêu diệt đám người của Thế Giới Man Hoang.
Bách Lý Quang nói: “Là một thổ dân cấp thấp, gọi là Ðường Tuấn, nghe nói là tu sĩ trẻ tuổi nhất trong giới cường giả này, thực lực đạt mức nửa bước hóa thần.”
Anh ta vừa dứt lời, mấy người lập tức nở nụ cười, nhẹ nhàng thở ra.
“Một kẻ nửa bước hóa thần, cũng dám tự xưng mạnh nhất thế giới, thật sự là không biết sống chết.”