*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đó là tất nhiên, tôi sẽ sử dụng anh ta như là một chứng chỉ biểu quyết lòng trung thành.” Người đàn ông đeo mặt nạ nói.
“Anh đã nói đủ chưa?” Đúng lúc này, Đường Tuấn bỗng nhiên hỏi.
Trong mắt mấy người này giống như không có sự tồn tại của anh, tự mình đàm luận, giống như bọn họ biến thành mãnh hổ, mà Đường Tuấn lại là thỏ trắng.
Người đàn ông đeo mặt nạ nhất thời nở nụ cười, nói: “Như thế nào? Bây giờ anh có muốn cầu xin sự tha thứ không?”
Hai người Lục Tín Vỹ cũng không còn sợ Đường Tuấn nữa, trong ánh mắt mang theo sát ý lạnh lùng.
Đường Tuấn bỗng nhiên nói: “Vừa rồi anh nói, tôi không giết được bọn họ?”
Người đàn ông đeo mặt nạ cười: “Tất nhiên. Thực lực của anh, tôi đã hiểu thấu. Nếu anh không tin, bây giờ anh có thể thử.”
“Chúng tôi đang ở đây, anh đến và giết chúng tôi đi.” Lục Tín Vỹ kiêu ngạo nói.
“Được.”
Đường Tuấn chỉ đáp lại một chữ.
Thân hình anh bỗng nhiên biến mất, hoàn toàn không cảm nhận được một chút khí tức nào.
Người đeo mặt nạ và bọn người Lục Tín Vỹ nhất thời trở nên khẩn trương, nhìn xung quanh.
“Vừa rồi anh ở trong bóng tối tôi ở ngoài sáng, mới cho anh cứu bọn họ. Bây giờ vị trí đã đảo ngược lại, anh có dám nói điều này?” Trong không trung truyền đến thanh âm của Đường Tuấn.
Vừa dứt lời, Lục Tín Vỹ cùng một tên khách ngoại lai khác đột nhiên nổ tung, hóa thành một vũng máu.
Chết đến nỗi không thể chết được nữa.
“Người tôi muốn giết, ai cũng không ngăn cản được. Đừng tưởng rằng tôi không biết anh là ai, ngươi là Tiêu Hùng Thịnh.” Trong ánh mắt có chút kinh hãi của người đàn ông mặt nạ, Đường Tuấn lại nói.
Anh xuất hiện một lần nữa trước người đeo mặt nạ, nói: “Ẩn đầu lộ đuôi, cũng muốn giết tôi.”
Trong khi nói chuyện, anh lại tát một cái nữa.
Người đàn ông đeo mặt nạ năng lực cường đại, dĩ nhiên đỡ được một chưởng này, nhưng trên mặt nạ anh ta lại bị kình khí xé rách.
Xoẹt.
Mặt nạ nứt ra và để lộ khuôn mặt của anh ta.
Gương mặt giống Tiêu Cửu Trọng y như đúc, chính là Tiêu Hùng Thịnh.
Trên mặt Tiêu Hùng Thịnh mang theo khiếp sợ, nói: “Đường Tuấn, không nghĩ tới anh lại mạnh mẽ đến mức này, là tôi thất sách. Nhưng lần sau anh sẽ không có may mắn như vậy.”
Thân hình anh ta lui về phía sau, muốn dung nhập vào trong sương mù bao quanh.
“Còn muốn đi?”
Đường Tuấn đương nhiên sẽ không để anh ta như ý, đánh qua một quyền.