*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đường Tuấn nhẹ nhàng gật đầu.
“Lên đây đi.” Bộ Hành ngoắc tay về phía Tầm Kim Thử.
Ồn ào.
Tầm Kim Thử di chuyển, tựa như một đường kim quang.
Sắc mặt Bộ Hành cũng biến đổi, kim quang này lại làm cho anh ta cảm giác nguy hiểm, anh ta vừa rồi lơ là, lúc này không kịp dùng pháp lực chống đỡ, tạm thời chỉ có thể dùng thân thể.
“Một con chuột, còn có thể nghịch thiên sao?” Bộ Hành khẽ quát.
Hì hì.
Kim quang yếu ớt, nhưng trong nháy mắt xuyên qua bả vai của Bộ Hành, máu tươi từng giọt từng giọt nhỏ xuống làm anh ta đau rên lên.
Bộ Hành nhìn về phía đầu vai mình, thấy thiếu đi một miếng thịt lớn, Miếng thịt kia đang bị Tầm Kim Thử nhai nuốt, biểu cảm dường như đang ăn rất ngon.
“Mùi vị quả không tệ, rất có ý vị.” Tầm Kim Thử nói giọng người, một dáng vẻ đang ăn ngon.
“Hả! Đáng chết! Mày là Yêu tộc, dám đả thương tao!”
Lúc này Bộ Hành cũng đã nhận ra Tầm Kim Thử không đơn giản như vẻ ngoài, hẳn đã tu hành thành Yêu tộc, nhưng mà anh ta cũng không sợ, anh ta là Bách Doanh đệ nhất sao lại thua một con chuột chứ!
“Ma thân biến.”
Bộ Hành gầm lên, cơ thể anh ta nâng cao, cuối cùng biến thành một tên khổng lồ cao hơn mười thước, cơ bắp trên người giống như được núi non bao phủ, nhìn vô cùng dữ tợn, như một cái cân lớn vụt lên, âm thanh cơ bắp đổ xuống như ma âm, làm cho toàn thân người khác cảm thấy một trận huyết lãnh.
Anh ta cúi đầu, nhìn xuống Tầm Kim Thử.
Lúc này nhìn Tầm Kim Thử trong mắt cũng chỉ là một con kiến, chỉ cần một ngón tay cũng có thể nghiền chết.
“Sinh vật thấp kém, có thể làm tao sử dụng ma biến thân, mày cũng nên tự hào.” m thanh của Bộ Hành như sấm nổ, loại trạng thái này của anh ta, cũng có khả năng so sánh với Nửa Bước Hóa Thần.
“Ha ha, so lớn nhỏ sao?” Tầm Kim Thử cười lạnh.
Trên người nó lấp lánh kim quang che phủ. Đến khi kim quang tản đi, Tầm Kim Thử nho nhỏ đã không thấy đâu, trong chớp mắt cũng trở nên to lớn không gì sánh được. Cao hơn ba mươi mét, bộ lông vốn mềm mại sắc vàng thành kim châm, tỏa ra u quang.
Tầm Kim Thử cúi đầu, lại nhìn Bộ Hành giống với con kiến hơn.
Bộ Hành tròn mắt. Đây là Yêu tộc gì, sao lại có thuật biến hóa mạnh mẽ như vậy, hơn nữa khí thể không hề yếu ớt chút nào. Nói như vậy loại này không giống với pháp thiên tượng, biến càng lớn càng không tốt. Mà anh ta thi triển ma thân biến hình cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức mạnh, chỉ là mười mét đã là giới hạn của anh ta rồi.
“Sinh vật thấp hèn, dám khiêu khích chủ nhân.” Tầm Kim Thử nhìn Bộ Hành, nói lại y như lời trước đó của anh ta.
Cuối cùng Bộ Hành cũng cảm thấy sợ, đáy lòng hối hận, hôm nay đáng lý không nên phô trương, làm dáng vẻ cao cao tại thượng coi thường Phá Quân Doanh, khiêu khích Đường Tuấn, anh ta nhìn về phía Đường Tuấn nói: “Đường, thống lĩnh Đường, ta nhận thua.”
Đường Tuấn làm như không nghe, ngẩng đầu nhìn lên.
Lòng Bộ Hành nhất thời lạnh lại, biết hành động vừa rồi của mình đã hoàn toàn chọc giận cậu ta.
“Thống lĩnh Đường, là thiếu gia sai tôi đến, không liên quan đến tôi.” Bộ Hành cầu xin.
Tầm Kim Thử chảy nước miếng, bộ dạng như bất cứ lúc nào cũng có thể ăn anh ta. Bộ Hành không dám tiến lên.
“Xử lý đi.” Đường Tuấn thản nhiên nói.
“Vâng, chủ nhân.” Tầm Kim Thử hưng phấn nói.
Nó mở miệng từng ngụm từng ngụm cắn Bộ Hành, chỉ hai ba ngụm cắm đã hoàn toàn nuốt vào bụng.