“Chủ nhân.”
"Doanh trưởng.”
Ngân Lang Vương cùng đám người năm mươi doanh trên mặt lập tức lộ ra vui mừng, nhao nhao hô.
Người Bộ Hành chợt cứng đờ, chậm rãi xoay người qua, vừa hay nhìn thấy Đường Tuấn đang đi tới chỗ anh ta.
Đường Tuấn sắc mặt rất âm trầm, không có lập tức để ý luôn tới Bộ Hành, mà là đi đến trước mặt tên binh sĩ cầm vò rượu kia, trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi, anh đã không còn là người của Phá Quân Doanh."
Tên binh sĩ kia nghe vậy, sắc mặt đại biến nói: “Thống lĩnh, tôi!”
Đường Tuấn trước kia đánh giết Trình lão tam, tình cảnh trấn phục Sở Hải, bọn họ đều nhớ rõ, quả thật chính là một hung thần chân chính. Vì vậy, binh sĩ của Phá Quân Doanh đối với anh đều là rất e dè.
“Thống lĩnh đại nhân, ngài không thể làm như vậy, anh ta không phạm lỗi gì? Ngài xử lý bất công, chúng tôi không phục.” Tên binh sĩ phía sau, là binh sĩ của nhóm lớn Phá Quân Doanh, không biết ai hô một câu liền mang theo ngữ khí khích bác nói.
Người kia trốn ở trong đám người, không hề lộ diện. Nhưng hai câu này của anh ta cũng rất có sức mạnh, khiến đám binh sĩ Phá Quân Doanh không còn e ngại Đường Tuấn như trước nữa.
“Thống lĩnh đại nhân, tôi không có phạm lỗi, tôi không chấp nhận xử phạt này.” Tên binh sĩ tay cầm rượu cũng khôi phục lại một tia trấn định, ánh mắt nhìn thẳng Đường Tuấn.
Nếu như hắn thật sự rời Phá Quân Doanh, cơ hồ chỉ có một con đường chết, cũng không chạy khỏi biển Tinh Tú được.
Ánh mắt Đường Tuấn lục tìm trong đám người chợt ngưng lại, một tay đem một người tóm tới trước mặt. Vẻ tươi cười đắc ý trên mặt người kia còn chưa hết, thay vào đó là sự kinh hoàng.
“Anh cho rằng dựa vào bí thuật của vũ khí bí mật, trốn trong bóng tối, tôi sẽ tìm không ra anh sao?” Đường Tuấn lạnh lùng nói.
Người kia hoảng sợ, liền vội vàng giải thích: “Thống lĩnh, không phải tôi.”
Anh ta là thủ hạ của Trình lão tam, sau khi Trình lão tam bị giết, anh ta sống không như ý, tất nhiên đối với Đường Tuấn sẽ sinh lòng mang oán hận. Anh ta vừa rồi trốn ở trong đám người lên tiếng, chỉ là muốn mượn cơ hội phát tiết một chút, mang cho Đường Tuấn một chút phiền toái. Anh ta không nghĩ tới tinh thần lực của Đường Tuấn nhạy bén tới mức này, có thể lập tức khóa chặt được mình.
Đường Tuấn căn bản không nghe anh ta giải thích, khẽ vẫy tay, một cái trường thương màu đen từ giá võ khí trên võ đài bay đến, đem cái tên kích động đám người này đính lên trên giá.
Ực ực
Đám binh sĩ Phá Quân Doanh ban đầu còn muốn tiếp tục náo loạn, nhưng lúc này không còn một ai dám lên tiếng nữa.
"Anh, anh, còn có anh, từ giờ trở đi đều không phải là người của Phá Quân Doanh, thu dọn đồ đạc, trong hôm nay nhất định phải rời đi, bằng không, giết!” Đường Tuấn liên tục điểm mười mấy người. Những người này cũng là trước đó trào phúng Ngân Lang Vương, còn lớn tiếng khen Bộ Hành.
Tên binh sĩ bị điểm danh sắc mặt tái nhợt một lúc. Bọn họ biết bản thân liền xông rồi.
“Thống lĩnh đại nhân, uy phong thật lớn nha.”
Lúc này, Bộ Hành cười lạnh, giọng nói mang theo nhàn nhạt châm chọc vâng lên.
"Anh là ai?” Đường Tuấn nhìn hắn một cái, ngữ khí bình thản.
Gân xanh trên mặt Bộ Hành nổi lên,trong mắt hiện ra vẻ tức giận nói: "Tôi làBộ Hành ”
"Bộ Hành là thứ gì chứ?” Đường Tuấn khinh thường nói.
Kẻ này chỉ là cảnh giới Nguyên Anh Cảnh đỉnh cao, không đáng lọt vào mắt anh.
Bộ Hành lập tức nổi giận. Hắn dũng quan trăm doanh, được xưng là Nửa Bước Hoá Thần đầu tiên, vậy nhưng bị nói không phải là thứ gì.
"Tôi Bộ Hành, ở đây khiêu chiến Tu Hành giả Nửa Bước Hoá Thần của Phá Quân Doanh.”